Đường Chuyên

Chương 666

Như vậy cũng tốt, trong nhà là một nơi nghỉ ngơi khi tâm trạng mệt mỏi, nếu như chướng khí mù mịt, ôn ào không ngớt, sẽ phiền chết. Vân Diệp tự mình xách một giỏ trúc to, bên trong có một làn thức ăn. Vân bảo bảo ngồi trong cái giá trên lưng Vượng Tài, Tân Nguyệt trang điểm xinh đẹp đi theo ra cửa. Hoàng Thử sớm đã chuẩn bị xong bè, có chiếc thuyền gỗ nhỏ, Vân Diệp không thích bè không rộng rãi, ổn định. Hoàng Thử cười toe toét nói khoác một trận, nói bè mình làm vô cùng chắc chắn. Hắn vừa dứt lời, Vượng Tài đã nhảy lên, những con ngựa khác đánh chết cũng không muốn lên thuyền, chỉ có Vượng Tài yêu thích, sau khi nó lên bè, lập tức khiến cho một bên bè bị ép xuống, đầu bên kia bềnh lên, khiến Hoàng Thử sợ hãi, mau chóng nhảy lên bên kia. Nói chung hắn vẫn giữ được thể diện của mình........ Vân bảo bảo cưỡi trên lưng Vượng Tài, cao hứng hoa chân múa tay, có vẻ như nó rất thích sự cố nhỏ vừa rồi, Vân Diệp đỡ Tân Nguyệt lên bè, rồi y cũng nhảy lên, đuổi Vượng Tài tới chính giữa bè. Tân Nguyệt ôm Vân bảo bảo vào trong ngực. Tuy Vân bảo bảo không hài lòng mà kêu thảm thiết, không người nào để ý tới nó. Sau khi thấy Vượng Tài nằm xuống theo thói quen, Vân Diệp đi tới bên dưới cột buồm, ngồi ở trên ghế nằm, chuẩn bị hưởng thụ thời gian cả ngày hôm nay. Vào lúc nào ở trong dòng nước sông Đông Dương có thiệt nhiều cá chép, không chỉ rất nhiều cá nhỏ được sinh ra trong quá trình di cư, mỗi ngày đều được cho ăn, khiến cho những con cá đỏ này ở nguyên trên một khúc sông này, không di chuyển, dù đã được câu rất nhiều, cũng không rời khỏi. Hiện tại, chỉ cần nhìn vào trong nước sông, có thể nhìn thấy từng bầy cá chép đỏ dài một xích bơi qua bơi lại không kiêng nể gì cả. Ngày mùa hè ở Quan Trung toàn là những ngày nắng chói chang. Ánh nắng mặt trời mới lên không lâu, khí lãng nóng ướt cũng rất nhanh quấn quanh ở trên người mỗi người. Lúc này học sinh thư viện đều đang nghỉ, chỉ có một ít học sinh do đường xá xa mà chưa trở về nhà, nguyên một đám bọn họ đi đánh cá, kiếm ăn ở trên sông Đông Dương. Mặc kệ gia cảnh giàu có, ở trong thư viện đều là kẻ nghèo hàn, trong thời gian nghỉ, vẫn dùng thức ăn trong thư viện là không có bản lĩnh, ngươi phải chính mình kiếm ăn mới được coi là bản lĩnh. Không người nào nguyện ý đi lãnh tiền mà người nhà đã gửi ở trong sổ sách kế toán thư viện, sẽ bị người phụ trách sổ sách của phòng thu chi cùng các tiên sinh khinh bỉ, trong đám bạn học, cũng sẽ không có người hâm mộ. Người ta dùng bản lĩnh của mình kiếm tiền ăn bánh bao, gặm dưa muối, chính mình dùng tiền trong nhà hưởng thụ thịt cá thì không có người hâm mộ. Nếu như là khi khai giảng, ngươi có thức ăn ngon, tóm lại có một đám đồ vô sỉ vây quanh, giúp ngươi nhấm nháp một chút món ăn này để xem rốt cuộc món ăn đó đã chín hay chưa, tránh cho ngươi ăn vào làm hỏng tiêu hóa, chỉ là sau khi tới lượt ngươi, thức ăn ngon của ngươi có thể chỉ còn lại dính bát đã coi như bọn họ hạ miệng lưu tình, nhưng vào thời kỳ nghỉ, ngươi ăn thức ăn ngon, nếu như chính do ngươi kiếm tiền mua, ngươi vẫn nhận được loại đãi ngộ trước đó. Nếu như là tiền của cha mẹ, tất cả mọi người sẽ lập tức cách ngươi rất xa. Dù món ăn của ngươi rất ngon, bọn họ vẫn tình nguyện gặm dưa muối, cũng sẽ không đụng một chút nào, bọn họ cho rằng theo lý thường thì có thể ăn máu, mồ hôi của ngươi, ăn mồ hôi và máu của cha mẹ ngươi, đệ tử thư viện tuyệt không làm vậy. Cho nên ngươi nhìn thấy những thiếu niên để chân trần, ống quần vén cao cố gắng chống đỡ bè, không cần phải có nửa điểm khinh thị. Nói không chừng trong số đó có công tử Thứ Sử gia, hoặc là thiếu gia Biệt giá gia, đối với những người dựa vào bản lĩnh của mình mà cố gắng kiếm được tiền, người trên dưới trong thư viện tuyệt đối sẽ không có nửa phần khinh thị. Hơn nữa làm như vậy, đến khi tốt nghiệp, kiểm tra đánh giá cũng sẽ tốt hơn nhiều. Thuyền của Hồng Thành gia ở đằng sau bè của Vân Diệp, một khuê nữ mập mạp mặc Hồng Sam nhón chân muốn nhảy sang bè của Vân gia, Vân Diệp cảm giác hai hàm răng ê ê, y dặn dò Tân Nguyệt ngồi xuống xong, nhìn Vượng Tài cụp đầu đang ngủ, ycũng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tượng sắp sửa xảy ra. Bè mãnh liệt bật lên hạ xuống ở trên mặt nước, Vượng Tài bị dọa đến mức không còn buồn ngủ, Vân Diệp trấn an hay một hồi mới khiến cho nó an tĩnh lại. "Vân thúc thúc, thúc có biết Cẩu Tử đi nơi nào không? Ta đi qua nhà hắn, thẩm thẩm nói hắn đi Lạc Dương, mấy ngày nữa sẽ trở lại, sao đến hiện tại cũng không thấy bóng dáng?" "Nha đầu, lần sau muốn lên thì đợi khi bè vào gần bờ mới được lên. Làm như này không ổn, đại cô nương rơi vào xuống sông sẽ không tốt, ngươi nói Cẩu Tử, hắn ở giúp đở tiểu Ưng chuẩn bị tân phòng, ngươi cũng biết, hôn sự của tiểu Ưng cùng Đại Nha diễn ra năm nay, bọn họ bề bộn nhiều việc." "Vân thúc thúc, thúc nói năm nay ta cùng Cẩu Tử thành hôn được không."Nghe được Hồng Quả nhi nói, Tân Nguyệt che miệng cười, Vân Diệp bị một câu hỏi này làm nghẹn họng nhìn trân trối. "Quả nhi, ngươi xác định Cẩu nhi sẽ lấy ngươi? Ta thấy hắn hình như không phải rất nguyện ý." Sau khi Ho khan một lúc, Vân Diệp vất vả lắm mới hỏi được một câu, khuê nữ Hồng Thành gia thật sự có lá gan rất lớn. Hồng Quả nhi xấu hổ uốn éo người, ngồi xổm trước mặt Tân Nguyệt đùa nghịch với Vân bảo bảo. Nói ra câu nói kia đã là cực hạn của nàng. Hiện tại nàng đang dựng thẳng lỗ tai muốn nghe xem suy nghĩ của Vân Diệp đối với chuyện này. "Quả nhi của chúng ta là một kẻ khuê nữ rất tốt, tên khốn Cẩu Tử này còn chọn ba lấy bốn, có khuê nữ tốt như vậy vừa ý hắn, hắn nên mau mau lấy về nhà, nào có không biết điều như vậy." Vân Diệp thở dài, nhìn xem lưng áo vạm vỡ của Hồng Quả nhi, Tân Nguyệt rõ ràng đang nói hưu nói vượn. Cẩu nhi là mỹ nam tử nổi danh Vân gia thôn trang. Nghe nói sắp xếp vị vẻn vẹn ở vừa lòng phía dưới, đối với vừa lòng, khuê nữ môn tự nhiên là sớm đã sớm chết tâm, nhưng đối với Cẩu Tử như vậy dương quang thiếu niên, đều xoa tay của không muốn buông tha, hồng Quả nhỉ chẳng qua là vạm vỡ nhất của một kẻ thôi. "Quả nhi, chuyện này ngươi cần thương lượng cẩn thận cùng Cẩu Tử mới được, ngươi là người xuất thân phú quý, lại là nữ. Thân phận của ngươi khiến ngươi không thể làm bậy. Ngươi nói chuyện này cùng Vân thúc thúc không sao, nếu truyền đi ra bên ngoài, cha ngươi có còn thể diện hay không. Thật ra ngươi nhìn xem trên mặt sông, trong số những học sinh đang chống thuyền kia có rất nhiều người đang hi vọng nhiều có thể kết thân cùng ngươi. Những học sinh có thể chủ động hạ mình chống thuyền kiếm tiền, ta có thể bảo đảm bọn họ tương lai đều tiền đồ vô lượng, không cần phải đi tìm Cẩu Tử, tìm khó chịu cho mình " Không nhận được trợ giúp từ Vân Diệp, Hồng Quả nhi ảm đạm cúi đầu, đợi khi Vân Diệp không nói nữa, Hồng Quả nhi cầm lấy mép thuyền nhà mình, cố sức bò lên trên. Khi đang bò, đột nhiên Hồng Quả nhi lên tiếng khóc lớn, nghẹn ngào quay đầu nói với Vân Diệp: "Vân thúc thúc, ngài truyền lời cho Cẩu tử giúp ta cho Cẩu Tử, hắn nếu như cuối tháng vẫn chưa trở lại, Ta muốn gả cho ngốc tử của Tương Thành hầu." Nhìn thân thể mập mạo như con trùng của Hồng Quả nhỉ bò lên trên thuyền, Tân Nguyệt, đôi mắt đã đỏ, đùng đùng nổi giận nói với Vân Diệp: "Trở về hãy viết thơ, gọi tên khốn kia quay trở về. Làm hỏng trong sạch của người ta, muốn chạy sao? Nếu như không phải Cẩu Tử nhìn thấy Quả nhi tắm rửa, nàng nào muốn gả cho ngốc tử của Tương Thành hầu. Mặc kệ Cẩu Tử có nguyện ý hay không, hắn đều phải lấy Quả nhi. Nếu như hắn không cưới, ngươi xem ta có biện pháp thu thập hắn." "Ngươi này tính tình phát của không đạo lý, cũng không phải ta thấy thân thể Quả nhi, muốn viết thơ, nàng viết, ta không viết loại thư xui xẻo này, Quả nhi quá tùy hứng, lần này bị tổn thất nặng, ghi nhớ thật lâu cũng tốt" "Chuyện lập gia đình sao lại là chuyện nhớ lâu. Nếu như gả đi, tướng công cho rằng còn có đường sống quay lại sao? Tương Thành hầu còn thiếu nợ chúng ta nhiều bạc, nếu như hắn dám lấy Quả nhi, Ta mời cả nhà của hắn đi uống gió tây bắc." Vân Diệp lắc đầu, nữ nhân này một khi nổi giận điên khùng, không nói đạo lý. Lúc này Tân Nguyệt Như như một đại tỷ trong đám phụ nhân thành Trường An, gân cổ gầm lên, nhà Tương Thành hầu nhất định sẽ không may, chớ đừng nói chi tới Cẩu tử trung thực kia. Nói mời cả nhà Tương Thành hầu uống gió tây bắc, nhà mình không còn cháo loãng mà uống......