Thành nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ 5 giờ chiều, đến giờ hẹn với Nhung xuống dưới bản thăm bệnh, dù đã chuẩn bị sẵn tài liệu cũng như túi thuốc điều trị nhưng anh vẫn còn chút lưỡng lự khi biết mình sắp đến nhà điều trị cho một gia đình đặc biệt. Ông Kiểu, một thầy mo chuyên cúng bái và làm bùa ngải. Bà Quế, một người đàn bà dữ tợn và con trai của họ, người bị liệt nửa người và có dấu hiệu tâm thần phân liệt... Vừa suy nghĩ, Thành vừa lẩm bẩm: "Mối quan hệ của Nhung với cậu con trai gia đình này thế nào, tại sao lại muốn mình phải giấu kín không cho ai biết...?" Thành chép miệng rồi nhìn đống đồ đạc đã được gói ghém cẩn thận và sẵn sàng để sáng sớm mai anh sẽ quay về thành phố. Nghe tiếng gõ cửa ngoài cửa phòng, Thành lại liếc đồng hồ rồi gật mạnh đầu để thêm quyết tâm. "Thôi nốt hôm nay là xong rồi..." Thành xách theo túi đồ rồi tiến về phía cửa phòng, tay vừa đặt lên then cửa định mở thì giọng nói kỳ lạ lại vang lên... "Đừng...Mở...Cửa..." Thành rùng mình quay đầu lại nhìn xung quanh căn phòng...Tất nhiên là không có ai ngoài chính anh cả. - Đầu óc làm sao thế này? Thành thở dài nặng trĩu, tay tiếp tục lật then cửa gỗ... "Đừnggg...mở...cửaaa" "Đừnggg...mở...cửaaa" Giọng nói ma mị đầy bí ẩn đó vang lên mỗi khi cánh cửa chuẩn bị được Thành mở ra. "Mới có hơn 5 giờ chiều mà! Chẳng lẽ ta lại bị ảo giác..." Đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên lớn hơn làm Thành khẽ giật mình, anh bình tĩnh mở nhẹ cánh cửa. - Chuẩn bị xong chưa bác sĩ? Xe đang chờ ngoài cổng rồi... Nhung đứng trước cửa, vẫn ánh mắt nhìn sắc lạnh nhìn xoáy vào Thành nhưng miệng vẫn nở nụ cười hỏi anh. Thành khẽ gật đầu rồi chậm rãi đi theo Nhung... Xe ngựa chạy qua một cánh đồng lúa lớn rồi theo những con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo đưa Thành xuống tới bản. Người dân ở đây nhìn thấy Thành ai cũng thắc mắc, chỉ trỏ rồi mừng rỡ cười chào làm anh cũng cảm thấy vui hơn. Những ngôi nhà sàn làm Thành chú ý nhìn ngắm, anh liên tục đưa điện thoại lên chụp ảnh khi thấy đám trẻ con người dân tộc đang nô đùa dưới gầm của nhà sàn, khói bếp bốc lên nghi ngút của những ngôi nhà quyện lẫn với làn sương mờ ảo làm khung cảnh thêm thơ mộng, đầm ấm... Mải ngắm cảnh làm tâm trạng của Thành cũng quên hẳn những chuyện khó hiểu vừa xảy ra đêm qua, anh quay sang hỏi Nhung: - Cô Nhung năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhung đang nghĩ điều gì đó, nghe Thành hỏi, cô bỗng ấp úng: - Tôi...tôi 22 tuổi. Còn bác sĩ? Thành cười đáp lại: - Trẻ nhỉ! kém tôi hơn 10 tuổi đấy. Tự nhiên Nhung vui vẻ ra mặt, cô ngắm nhìn Thành từ trên xuống dưới rồi nói: - Bác sĩ còn trẻ mà giỏi quá... Nhận thấy trời đã sẩm tối, Thành thắc mắc: - Sắp đến chưa cô? Đi cũng phải hơn một tiếng rồi đấy nhỉ? Nhung chỉ tay về phía trước: - Nhà ở dưới chân núi trước mặt rồi bác sĩ! Xe dừng lại dưới chân núi, Thành nhìn thấy một ngôi nhà sản nhỏ khá cũ kỹ trước mặt. Thấy Nhung đang nói chuyện gì đó với người lái xe ngựa, Thành lững thững đứng quan sát xung quanh. "Ngôi nhà sàn này có vẻ nằm tách biệt ở một nơi hoang vu thế này thì đúng là nơi ở của thầy mo rồi!" Thành vừa nhìn vừa lẩm bẩm. Gầm của nhà sàn này cao khoảng 2 mét. Mái nhà hình mai rùa và trên nóc có vật gì đó giống như cái sừng dùng để trang trí nhưng vì trời tối quá nên anh không nhìn rõ. Nguyên liệu chủ yếu của nhà là gỗ và các loại thân tre... - Bác sĩ lên nhà đi! Nhung chỉ tay vào cầu thang bằng gỗ trước mặt Thành và nói. Anh khẽ gật đầu cảm ơn rồi lùi người lại để mời Nhung lên trước nhưng cô không nói gì mà đi sang bên kia và leo lên một cầu thang khác đối diện với Thành. Cảm giác khi vào ngôi nhà này của Thành là sự huyền bí đến khó tả. Vừa bước vào trong, bà Quế nhìn thấy Thành đã hét lên rồi cầm cây gậy nứa chạy về phía một người đang nằm dưới góc phải của sàn nhà. Ánh sáng lờ mờ của bếp lửa càng làm cảnh vật của ngôi nhà thêm âm u, đáng sợ. Thành từ từ tiến tới chỗ cậu trai đang nằm ... Bà Quế bỗng đỡ cậu ta ngồi dậy, một tay chỉ về phía Thành nói điều gì đó. Thành ngồi xuống cạnh cậu trai, giở túi xách lấy ống nghe ra khám thì bất ngờ bà Quế cầm cái gậy lên, nét mặt dữ tợn, mắt bà gườm gườm như đề phòng... - Đây chính là bệnh nhân mà tôi đã kể cho bác sĩ nghe... Nhung đứng đằng sau từ bao giờ và giới thiệu. Thấy thái độ của bà Quế có vẻ mất bình tĩnh, Thành trấn an: - Bà đừng lo! Chúng tôi không làm điều gì hại cho cậu ta cả, tôi chỉ đến đây khám và phát thuốc thôi...bà cứ bĩnh tĩnh... Cậu thanh niên nhìn Thành chằm chằm với ánh mắt hoảng hốt. Anh thăm khám sơ qua rồi lắc đầu buồn bã... "Tại sao nhiều người bị chứng bệnh này thế nhỉ" – anh lẩm bẩm. Thành kiểm tra mắt và miệng của bệnh nhân rồi hỏi: - Cậu vẫn nghe và hiểu tôi nói phải không? Một người thanh niên khá trẻ, nước da trắng tái, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt thất thần nhìn Thành không chớp mắt... Thấy cậu con trai khẽ gật đầu, anh hỏi tiếp: - Cậu có nhớ mình là ai không? Tên gì? Và bao nhiêu tuổi? Cậu ta bỗng run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, bấu chặt lấy tay Thành: - Khôngggg! Bùaaaaa. Bà Quế ôm chặt lấy cậu rồi cũng gật đầu lia lịa, tay chỉ về phía gian thờ ... Thành suy nghĩ một lúc rồi gật gù: - Cậu cứ bình tĩnh! Tôi hiểu rồi... Nói rồi Thành từ từ đứng dậy tiến về phía gian thờ đang nghi ngút khói hương, một cái bát to được đậy lên một chiếc đĩa, một ít lá bùa được vẽ những hình thù quái dị rải xung quanh. Ở giữa là một vật gì đó hình tròn được phủ bởi một tấm vải đỏ. Cảm thấy có gì đó huyền bí, Thành lùi lại vài bước về tiến về bếp lửa phía Nhung ngồi. Cô rót một bát nước rồi đưa cho Thành: - Bác sĩ uống nước đi... Thành đưa cho Nhung một tờ giấy ghi tên các loại thuốc đặc trị và nói: - Cô cho bệnh nhân uống thuốc theo đơn này khoảng một tuần. Cố gắng đưa đến khoa điều trị là tốt nhất... Thành uống một hơi hết bát nước vì khát, nó có vị đắng và hơi chát. Anh nhìn xung quanh rồi bất chợt nhìn thấy một cái túi đen đựng rác thải y tế được vo tròn vứt cạnh bếp lửa...Lúc này Thành chợt nhớ ra cái túi Nhung lén lút xách vào buổi đêm hôm đó... Tự nhiên người cảm thấy hơi rờn rợn, Thành hỏi: - Nước gì vậy mà mùi vị lạ vậy? Cô ta cười bí hiểm: - Nước được nấu từ các loại lá cây thôi... - Nhà này... còn ông Kiểu nữa? Nhung ngạc nhiên: - Sao biết? - Tôi có nghe kể qua, ông Kiểu là thầy cúng, chuyên dùng bùa ngải? Nhung khẽ gật đầu rồi nhìn anh chằm chằm: - Đúng...đằng nào rồi anh cũng sẽ biết hết. Chờ tôi một lát... Nói rồi cô đứng dậy bỏ ra ngoài. Thành đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng kêu của bà Quế và tiếng hét của cậu thanh niên Anh vội chạy lại phía họ. Thấy cậu thanh niên có triệu chứng co giật, Thành nhanh tay mở túi đồ rồi lấy ra ít thuốc, anh bóp miệng cậu thanh niên cho mấy viên thuốc vào mặc cho cậu ta chống cự... - Cậu bình tĩnh nào, đừng gầm gừ như thế! Thành nhìn bà Quế rồi nói lớn: - Giữ chặt miệng, cẩn thận kẻo cắn phải lưỡi thì nguy hiểm lắm... Thấy cậu thanh niên không chịu nuốt thuốc, Thành ngó xung quanh nhà tìm nước, anh lại chạy về phía bếp lửa, tay cầm cái ấm rót nước vào bát nhưng đã hết. Nhìn thấy cái nồi to đang đun trên bếp lửa, anh thò tay vào nắp vung từ từ mở ra... Bỗng Thành hét lên kinh hãi rồi ngã ngửa về phía sau khi nhìn thấy một cái đầu người con gái đang được đun trong đó, mắt vẫn đang trợn trừng trừng... Mặt Thành đã không còn hột máu vì quá sợ hãi. Anh cứ bò lùi về phía sau, miệng muốn hét lên nhưng không thể cất lên lời, những âm thanh đó cứ thành tiếng "Khặc Khừ" trong cổ họng kèm với tiếng thở dốc liên tục... Bà Quế hét lên nhìn Thành rồi chỉ tay về phía cửa: - Chạy...Chạyyy...điiiiiii Thành từ từ bò tới cánh cửa, nhưng khi vừa định vịn vào cánh cửa để đứng lên, anh bất ngờ thấy Nhung đứng đó ngăn lại, cô ta nhìn Thành với ánh mắt ma quái rồi cười lớn... - Muộn rồiiii...Muộn rồiiiii Cánh cửa đóng chặt lại trước khuôn mặt tuyệt vọng của Thành. Mắt anh dần dần mờ đi, cổ họng bắt đầu nóng ran như có lửa đốt. Người chìm dần, chìm dần rồi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê...