Los Angeles, nước Mỹ. Trong một công ty truyền thông lớn nằm tại vùng phồn hoa của thành phố, một nhóm nhân viên đang bận rộn làm công tác chuẩn bị đón một nhân vật ở cấp độ thiên vương. Một trợ lý mới đến mang theo thắc mắc đi hỏi một vị tiền bối như đang lâm đại địch: “Không phải lần trước cũng có một vị siêu sao đến ghi hình mà chúng ta chỉ chuẩn bị nhẹ nhàng thôi sao? Tại sao lần này phải cẩn thận như vậy ạ?” “Cầu God tha thứ cho sự vô tri của cậu, so với vị sắp đến thì người lần trước cũng chỉ đơn giản là một nhân vật nhỏ mà thôi. Giới giải trí là chỗ nào hả? Là nơi mà mị lực của một người có thể được khuếch đại lên cả trăm lần! Nhưng mà vị kia, chỉ cần vừa đứng trước mặt cậu thôi là cậu sẽ lập tức có loại xúc động muốn thờ phụng liền, càng không cần nhắc tới giọng nói cực kỳ quyến rũ kia, quả thật là lĩnh vực của thần!” nhìn bộ dáng càng nói càng kích động như fan hâm mộ khi nhắc đến “vị kia” của tiền bối. “Tiền bối, chẳng lẽ…… chẳng lẽ là……?” là thiên tài kia sao? Cậu tân binh nghe qua tiền bối miêu tả cũng bắt đầu trở nên kích động, thậm chí tay còn bắt đầu run lên. “Đợi người ta tới rồi thì cậu liền biết.” Tiền bối nháy mắt với cậu tân binh một cái, anh liếc mắt nhìn đồng hồ rồi bảo “Bây giờ chắc cũng tới nơi……” Còn chưa nói hết câu thì một người con trai tóc nâu đã xông vào phòng thu âm, lớn giọng hô lên: “Cậu ấy mất tích rồi!” “Tớ về rồi!” Tô Túc đã mệt lả khi về tới nhà trọ, vừa cởi giày cô vừa lười biếng nói. Tô Túc vừa nhấc đầu liền thình lình đụng phải hai khuôn mặt nịnh nọt phóng to ngay trước mắt “Về rồi à!” Tô Túc ngơ ra một lúc, sau đó mới mặt không biểu tình mà đẩy hai người kia ra “Làm ơn, hai người sau này có gì muốn nói thì có thể đợi tới lúc tớ vào nhà rồi nói, không cần mỗi lần đều làm như là muốn dọa cho tớ đần đi để thuyết phục cho dễ đâu.” Cho dù là gương mặt của một mỹ nữ siêu cấp thì phóng đại lên như cái bánh nướng cũng có thể dọa chết người. Dương Gia và La Tử Sơ đều nhất trí gãi đầu cười ngu. Tô Túc thở dài một hơi, vừa bước vào nhà vừa như chịu thua mà hỏi: “Làm sao? Hai bé cục cưng kiều sinh quán dưỡng của hai người lại đánh nhau rồi?” La Tử Sơ và Dương Gia từ khi còn nhỏ đã muốn có thú cưng, nhưng mãi tới sau này khi ra ở với Tô Túc, ba người cùng nhau thuê một nhà trọ thì mới có cơ hội để nuôi, nhưng ngay lập tức họ phát hiện có một vấn đề mới là: La Tử Sơ muốn nuôi chó, còn Dương Gia lại hi vọng được nuôi mèo. Khi hai bên đang giằng co không quyết định được, chỉ có thể dùng quy định duy nhất trong căn nhà trọ ba người cùng thuê này là---- thiểu số phải phục tùng đa số, một câu của Tô Túc sẽ quyết định thú cưng trong cái nhà này. Ai ngờ, Tô Túc sẽ lại híp mắt cười nói một câu: “Tớ đồng ý cả hai”. Vậy nên theo quy định hai chọi một , La Tử Sơ có thể nuôi gâu gâu còn Dương Gia có thể nựng meo meo. Không phải Tô Túc muốn làm vừa lòng đôi bên mà cô chỉ đơn thuần là muốn nhìn chó mèo đánh nhau mà thôi. Đương nhiên là chuyện này cô cũng chỉ nghĩ một chút ở trong lòng thôi, Tô Túc còn chưa ngu tới mức nói ra khỏi miệng. Mà hai con vật nuôi cũng không phụ sự kỳ vọng của Tô Túc, nhưng lại khổ hai con sen, bởi vì hai người họ quá chiều tụi nó, cho nên hai con boss căn bản là không hề sợ chủ của mình. Chỉ cần vừa thấy khó chịu thì bọn nó liền bắt đầu kêu sủa inh ỏi đánh nhau. Chỉ có Tô Túc là có thể trị được bọn nó. Có lẽ là do bản năng của động vật có thể nhận biết nguy hiểm, nên Tô Túc chỉ cần nói một cậu thôi thì bọn nó liền ngoan ngoãn nghe lời. Còn mỗi lần Tô Túc có việc đi ra ngoài thì một chó với một mèo cũng sắp nhảy xổ vào cắn nhau. Hai người La Tử Sơ và Dương Gia cũng chỉ có thể mặt xám mày tro đợi Tô Túc trở về. “Không không không, hôm nay bọn nó đều rất nghe lời” Dương Gia cười cười ra sức vẫy vẫy tay, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào căn phòng tắm đóng chặt, tinh thần không yên, muốn nói lại ngừng. “Vậy sao? Vậy thì rất tốt nha” Tô Túc nhướn mày, vậy ý có chuyện khác cần cô dọn dẹp cho họ? “Ha ha, Tô Túc này, thật ra thì ……” Dương Gia đẩy đẩy La Tử Sơ, ra hiệu cho cô ấy tiếp lời. Tớ? La Tử Sơ khoa trương trợn tròn mắt chỉ vào mình, tớ không dám nha! Cô dùng lực lắc đầu. Không có tiền đồ! Dương Gia không vui trừng mắt liếc cô ấy một cái. “Được rồi, nhanh nói đi.” Tô Túc cởi áo khoác ngoài rồi thả người lên chiếc sofa mà ba người góp tiền mua chung. Đi luyện tập quả thật ;à mệt kinh khủng. Dương Gia dứt khoát bước lên, xông đến trước mặt Tô Túc rồi nắm lấy tay của cô ấy, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Tô Tô, chúng ta thu lưu một đứa bé trai có được không?” “Thu lưu…… bé trai?” hai giây sau Tô Túc mới phản ứng lại “Họ hàng nhà cậu sao?” “Không phải” “Của La La à?” “Cũng không phải” “Vậy lượm được ở bên ngoài à?” Tô Túc có chút không hiểu gì mà cười cười. Dương Gia và La Tử Sơ cứng ngắc một chút, sau đó liền cười khan hai tiếng. Tô Túc híp mắt lại, cười như không cười nói với hai người họ: “Tớ chỉ đang đùa một chút thôi.” ngàn vạn đừng có gan nói với cô là đây không phải nói đùa. “Tô Tô……” Dương Gia mềm giọng nói “Cậu ấy đáng thương lắm ấy.” “Ừ, trên thế giới này có tận hàng ngàn hàng vạn người đáng thương.” Tô Túc hoàn toàn không bị lay động. “Tô Túc, cậu không tưởng tượng được bộ dáng của cậu ấy lúc đó đâu, cả một thân toàn là bùn đất, ngay cả mặt mũi như thế nào cũng nhìn không ra, hơn nữa hai mắt màu xanh lục của cậu ấy lại đáng thương nhìn bọn tớ, tội nghiệp muốn chết như vậy, bọn tớ thật sự không có cách nào mà mặc kệ bỏ cậu ấy lại.” La Tử Sơ cũng chen lên thuyết phục cô. “Khoan, đợi chút, mắt xanh lục? Quái vật hay gì?” Hai người này còn tiến bộ ghê nha."Tố Tố" La Tử Sơ nghe được, bất đắc dĩ trợn mắt nói với cô "cậu biết người ta chỉ là người nước ngoài thôi mà.""Hai người đừng có tôn sùng hàng ngoại được không? đi lượm một đứa bé trai về, còn là người ngoại quốc.""Cậu còn nói bọn tớ? Người cậu mê muốn chết là người Trung Quốc sao?" La Tử Sơ khịt mũi coi thường. Tô Túc sờ sờ mũi, ho khan một tiếng: "Được rồi, vậy hai người nói cho tớ biết hai người gặp được cậu nhỏ đáng thương cần hai người làm viện trợ quốc tế này ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Tại sao lại đi lạc đến chỗ này?"Nhìn thấy thái độ của cô có chút dịu lại, hai người mới vội vàng hí hửng vây quanh cô, bảy miệng tám lời muốn giải thích cho cô nghe."Dừng lại! Từng người một nói.""Ồ" hai người ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Dương Gia mở miệng nói trước "Ban đầu tớ với La La đi mua đồ ở bách hóa xong liền tung tăng đi bộ về nhà, ai ngờ ở góc phố thì đụng phải một đứa nhỏ, cho nên…... bọn tớ mang cậu ta về nhà luôn."Hai người này thực sự là có tấm lòng của Bồ Tát nha. Tô Túc tỏ vẻ đã hiểu mà gật gật đầu."Cậu ấy khoảng mười hai mười ba tuổi, còn vì sao lại xuất hiện ở đây, cậu ấy giống như có chuyện khó nói nên bọn tớ cũng không tiện hỏi."Ừm, cô đại khái đã hiểu được, ngoài trừ biết bé trai kia là người nước ngoài ra thì căn bản bọn họ không biết gì về cậu trai kia. Bỏ đi, trước gặp người ta đi rồi nói tiếp: "Vậy cậu kia.….. bây giờ đang ở trong phòng tắm?"Cô vừa nói dứt câu thì cánh cửa phòng tắm liền mở ra, kèm với tiếng “lách tách”. Một cậu thiếu niên từ từ bước ra ngoài với mái tóc vàng còn đang ẩm nước. Sáu con mắt đều soạt soạt soạt nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa định nói gì đó thì tất cả đều sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu trai kia. Ba người đều bị cậu dọa sợ rồi, đúng vậy, là bị kinh sợ tới mở to hai mắt nhìn, La Tử Sơ vừa uống xong một ngụm nước cũng phải phun ra ngoài, còn Tô Túc và Dương Gia vẫn giữ nguyên tư thế kỳ quái trở thành hai bức tượng điêu khắc. Biểu tình của ba người cực kỳ kỳ lạ, ánh mắt giống như là muốn chọc ra một cái động trên người cậu ta. Thiếu niên bị họ nhìn chằm chằm có một mái tóc vàng, dài, thẳng lấp lánh, một đôi mắt màu lục giống như hồ nước sâu, cũng lại dị thường mị hoặc lòng người, phảng phất như là tất cả những câu từ mĩ lệ trên thế giới này đều không đủ dùng cho cậu ta, bởi vì sắc đẹp của cậu thật không giống như vật ở phàm giới này!"Tô Tô, Tô Tô, cậu, cậu ta.….." Dương Gia lắc lắc bả vai Tô Túc, lắp ba lắp bắp nói, chắc chắn là do cô hoa mắt rồi! Tô Túc hoàn toàn không có phản ứng."Trời ạ! Cậu ta thật sự là rất đẹp ấy!" La Tử Sơ cũng không kiềm được mà lẩm bẩm tự nói