Hoài An nhỏ giọng gọi: “Hạo Nhiên, dậy đi…” “Gì? Tới nơi rồi à?” Hạo Nhiên mơ màng tỉnh lại, háo hức những tưởng trước mặt mình sẽ hiện ra khung cảnh tấp nập náo nhiệt của một kinh thành phồn hoa thịnh vượng, nào ngờ trước mặt vẫn là khu rừng rộng lớn mênh mông cùng với một lớp tuyết dày đặc chỉ tồn tại hai người: hắn cùng Hoài An. Hắn không khỏi thất vọng thở dài: “Rốt cuộc khi nào mới tới nơi đây? Chúng ta đi xa như vậy rồi, nàng không mệt thật sao?” Hoài An chỉ cười trừ, từ ngày rời khỏi kinh thành, dường như nàng không muốn nói gì cả, không phải không muốn mà thực chất là không có gì để nói với nhau. Bỗng nhiên giờ phút này Hoài An phát hiện, hóa ra nàng cùng hắn lại là hai kẻ có ý kiến trái ngược như thế, không hiểu sao trước kia lại có thể có tình cảm cùng nhau! Kì thực, phải đi bộ suốt một chặng đường dài, tuyết lại dày thế kia, một nữ nhân, cho dù sức khỏe có tốt tới đâu cũng sẽ thấy mệt. Nhưng mệt thì thế nào, chẳng lẽ thẳng tay hất Hạo Nhiên đang nằm trên ngựa xuống sau đó ung dung rời đi? Hắn trách móc nàng cũng đúng, hắn còn cả một tương lai phía trước, là do nàng dụ dỗ lôi kéo hắn tới cái xó xỉnh này, nơi đây chỉ mình nàng thấy đẹp, còn hắn nào thấy như thế? Trong mắt hắn, Thiên Sơn là địa ngục, phải sống ở đây là cực hình… Hoài An mơ hồ nghĩ, nàng đã làm sai chuyện gì ư? Nàng nhúng một ngón tay chạm lên tảng băng đang trôi trên mặt nước, thấp giọng thì thào: “Này, Trịnh Hoài An, ngươi là một con ngốc… đúng không?” Lúc này Hạo Nhiên đang đứng ở phía trên lớn giọng gọi: “Hoài An!!!!” Nàng bị gọi thì giật cả mình, vội đứng dậy rời khỏi bờ sông, trở lên trên đưa nước cho hắn. Trước khi đưa cho hắn, nàng đã uống thử vài ngụm, thấy không sao, nào ngờ hắn vừa kê miệng vào túi nước đã nhăn mặt: “Sao lại tanh hôi thế này? Có cá chết dưới sông à?” “…” Thấy Hoài An im lặng, hắn không hỏi nữa, chỉ bĩu bĩu môi, sau đó chầm chậm đứng dậy, hai tay xoa xoa vào nhau, tự động tìm một khúc gỗ, phủi sạch tuyết bên trên mà ngồi xuống. Hắn vừa nâng bình nước lên uống, ánh mắt đánh giá xung quanh: “Hoài An, ta xem nơi đây làm gì có người ở? Đây rõ ràng không phải nơi dành cho người ở, chúng ta trở về đi thôi!” Hoài An yếu ớt nhìn xung quanh một vòng, cười nói: “Chàng thấy thế à? Ta thấy cũng tốt mà…” “Tốt gì cơ chứ, nàng nhìn đi, toàn là tuyết, ngay cả một con kiến còn không có, huống hồ gì là con người?” “…” Hắn càng nghĩ càng thấy khó chịu, tuy ở kinh thành cũng không sung sướng là bao nhưng nhìn đi, kinh thành còn tốt hơn chán so với cái xó xỉnh khỉ ho cò gáy này. Tất cả đều do Hoài An, bỗng dưng lôi kéo hắn tới đây, chẳng đâu ra đâu cả. Hạo Nhiên đứng dậy, đi lại vào vòng, bỗng nhiên hơi nhoài người ra vách núi, nhìn xuống rừng cây tối đen bên dưới, cả người run lên sợ hãi, vốn định rút chân quay về chỗ cũ nhưng chân trơn trượt như thế nào không rõ lại sắp rơi xuống dưới. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội gọi to: “Hoài An!!!!” Hoài An hốt hoảng nhanh chân chạy đến bên cạnh bờ vực, một tay giữ chặt cách tay của hắn, tay kia cố gắng bấu víu vào cái cây bên cạnh. Cái cây – thực chất là một cành củi gầy trơ xương, bên trên còn đọng lại không ít tuyết, đang yên đang làm sống thì bị hai người này túm lấy, dần dần rễ cũng bật gốc lên, cả hai bị đưa về khe núi. Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách hay, Hạo Nhiên nhìn thấy khung cảnh đáng sợ bên dưới thì tay càng thêm dùng sức, cả người giãy dụa vùng vằng, nàng sợ nếu tiếp tục kéo dài, không phải một người rơi xuống mà có thể là hai người đều không tránh khỏi cái chết. Thế là Hoài An dùng sức, xoay người Hạo Nhiên một vòng, tung hắn vào trong trong đất liền, không ngờ lại tới lượt nàng sắp trèo lên trên thì cành cây gãy “Rắc” một tiếng, cả người Hoài An rơi tự do xuống dưới. Khi rơi xuống, nàng còn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạo Nhiên, bỗng nhiên có chút nuối tiếc trong lòng! Chết như thế này, quả thực rất uổng phí cuộc đời… Cơ thể Hoài An cứ rơi xuống, nàng không nghe rõ gì nữa, bên tai chỉ vang vọng tiếng gió gào thét cùng bông tuyết đập vào mặt buốt rát, lưng bị một cành cây đâm vào đau nhói, chưa kịp kêu rên đã bị một nhánh cây khác cào ngang mặt, mãi cho đến khi nàng không còn hơi sức để hô đau thì lưng đập mạnh vào một thân cây đang chìa ngang ra ngoài. Hoài An mím môi, đầu óc có chút tỉnh táo, định sẽ bám vào cành cây này để người không phải rơi xuống nữa, nào ngờ sức lực để nhấc cánh tay lên còn không có, huống hồ gì giữ cho cả người không rơi xuống… TÕM một tiếng, trước khi mất đi ý thức, Hoài An chỉ cảm thấy nước ở Thiên Sơn này quả nhiên lạnh chết người, vừa lạnh lại có chút tanh tanh… -----oOo------ “…” “Hoài An? Hoài An? Nàng tỉnh?” “…” Hoài An nghe tiếng Hạo Nhiên gọi tên mình nhưng không trả lời được, cổ họng đau rát, lồng ngực nặng trịch, hít thở rất khó khăn, nàng cố gắng mở mắt ra nhưng không vẫn không nhìn thấy gì, một chút ánh sáng cũng không có. Nàng vừa cử động cánh tay muốn ngồi dậy thì giữa lưng đau đớn vô biên, dường như có thứ gì đó đâm nát da thịt, cứa vào từng tấc xương vậy. Bản tính Hoài An quật cường từ nhỏ nên dù đau thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn không rên rỉ, răng cắn chặt môi, chặt đến nỗi máu cũng bật ra, cả miệng tanh nồng mùi máu. “Hoài An, nàng đừng cử động, nàng bị thương nặng lắm…” Hạo Nhiên đứng một bên giường thấp thỏm không yên, lo lắng quấn lấy đại phu: “Đại phu, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” “Vị huynh đệ này, thê tử ngươi rơi từ trên vách núi xuống, còn sống đã là kì tích lắm rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian dài sẽ khỏi thôi!” “Hây dà, chúng tôi không phải phu thê gì đâu…” Vị đại phu râu tóc bạc phơ không nói gì nữa, lục tục dọn dẹp hết đồ dùng của mình vào một cái hộp gỗ, đoạn, ân cần dặn dò Hoài An đang nằm ngây ngốc cảm nhận cơn đau thấu xương trên giường: “Tiểu cô nương, tuy hai mắt bị tổn thương, lưng bị gãy xương nhưng còn giữ được mạng là phúc đức lắm rồi, hi vọng cô nương biết tự chăm sóc mình! Những gì cần thiết ta đã nói với vị công tử kia! Thôi, lão phu cáo từ đi trước!” Hạo Nhiên thấy đại phu định rời đi thì vội níu chặt ống tay áo, vẻ mặt van nài khổ sở: “Đại phu, ông làm ơn ở đây thêm một tí nữa đi, bây giờ ông đi rồi tôi biết phải làm sao?” “Công tử, ta đã không lấy tiền các người rồi, bây giờ còn muốn giữ ta lâu hơn nữa sao được? Vả lại, cô nương kia đã tỉnh, lão phu còn người bệnh cần khám, phiền công tử buông tay.” Thấy vẻ quyết liệt cùng khí chất lạnh nhạt trên người lão đại phu, Hạo Nhiên không nói gì nữa, đành buông tay xuống, gương mặt tuấn tú nhăn nhó. Mãi tới lúc này Hoài An mới lên tiếng được, giọng khản đặc: “Hạo Nhiên…” “Ta đây, nàng làm sao rồi?” Hoài An cười: “Không… sao… Chỉ hơi đau thôi!” Do Hoài An không nhìn thấy nên không biết, Hạo Nhiên đang nằm gục đầu lên bàn, tuy hỏi thăm nhưng gương mặt chán nản tuyệt vọng vô cùng. Hắn gục mặt vào tay mình, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn ra nền tuyết trắng xóa bên ngoài… Không thấy Hạo Nhiên trả lời, Hoài An tiếp tục hỏi: “Hạo Nhiên, ai cứu ta vậy?” “Là một nhóm thợ săn trong rừng cứu được nàng…” “Ô… Người khi nãy là… đại phu?” “Ừ…” “Tại sao ông ấy lại bảo mắt ta bị thương…?” Hạo Nhiên nhíu mi nhìn chằm chằm Hoài An, âm giọng cao hơn bình thường mấy phần: “Mắt của nàng bị thương làm sao sao lại hỏi ta? Ta chỉ nghe đại phu bảo mắt nàng không tốt thôi.” Trái tim của Hoài An có chút trùng xuống, rõ ràng nàng cảm nhận được hai mắt của mình đang mở, không hiểu sao nàng lại không thấy gì cả. Nàng điều khiển hai mắt nhắm chặt lại thật lâu, sau đó mở ra, giọng nói có phần run rẩy: “Hạo Nhiên.. Hạo Nhiên… ta… mắt của ta… không thấy gì cả?” “Cái gì?” – đến lúc này Hạo Nhiên mới cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Hắn vội chạy đến bên giường, đỡ Hoài An ngồi dậy, mặc kệ nàng đang cắn răng chịu đựng cơn đau từ lưng mà vội vã hỏi: “Hoài An, nàng đừng có đùa, đùa như thế không vui đâu!” “Ta…. Đùa chàng làm gì? Ta không nhìn thấy gì cả…” Hạo Nhiên đưa tay quơ quơ trước mắt của Hoài An, rõ ràng hai mắt nàng mở lớn nhưng chỉ ngơ ngác nhìn thứ gì đó, một tí phản ứng cũng không có. Hạo Nhiên nặng nề gặn hỏi lần nữa: “Hoài An, nàng thật sự… không nhìn thấy?” “Không thấy, không thấy… Hạo Nhiên, ta làm sao đây? Hạo Nhiên, Hạo Nhiên...” “Im lặng, nàng đừng khiến ta căng thẳng nữa, ta cũng mệt mỏi lắm rồi…” Hoài An quả nhiên không lên tiếng nữa, tay thôi không siết áo của Hạo Nhiên mà buông thỏng xuống, đôi mắt thất thần ướt đẫm nước mắt, không xác định được đâu là đâu, chỉ biết rơi lệ. Hạo Nhiên bất lực đi qua đi lại trước mặt nàng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch xanh xao, trên mặt còn mấy vết máu do cành cây va quẹt phải của Hoài An thì lại tiếp tục ngồi xuống bàn, rót ra một tách trà nóng uống, sau đó thở dài thườn thượt. Bất chấp cơn đau cùng cái lạnh giá của Thiên Sơn, nàng từ trên giường vội có ý định muốn đứng dậy, nào ngờ tay chống vào một khoảng không, cả người rơi xuống nền đất ẩm ướt. Hoài An mặc kệ, tay dùng sức trườn về phía trước: “Hạo Nhiên, mau… mau mời đại phu… Bảo ông ấy chữa cho ta, bao nhiêu cũng được, chàng mau đưa hết chỗ trang sức kia cho ông ta đi!!” Hạo Nhiên vốn định trách Hoài An nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương chật vật của nàng cũng không nỡ, đành ngồi xuống đất đỡ nàng lên, giọng nói không rõ thái độ: “…Toàn bộ tiền bạc đều do nàng giữ… lúc nàng rơi xuống vực đã mất cả rồi…” Hoài An lặng người đi, vốn nghĩ chỉ cần mời đại phu chữa khỏi mắt cho nàng, chỉ cần mắt khỏi rồi, ông ta muốn bao nhiêu cũng được, thật không ngờ, hi vọng vừa lóe lên đã sớm vị vùi dập. Nàng ngồi phịch lên giường rơm, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Xung quanh là một khoảng tối đen như mực, nàng không rõ bản thân mình đang ở đâu, không biết âm thanh vi vu mang theo hơi lạnh buốt giá kia từ đâu mà tới, không biết trước mặt mình là thứ gì, sau lưng càng không, cả người như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, dường như có một thứ gì đó đang ở phía sau sắp vồ tới bắt nàng đi mất… Nàng nghe tiếng của Hạo Nhiên đó nhưng không biết hắn đứng ở nơi nào, có gần nàng hay không? Thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho Hoài An chính là đôi tay vẫn còn đang bấu chặt thành giường. Hạo Nhiên đứng bên giường không còn tâm trí đâu mà an ủi Hoài An đang tuyệt vọng mà đang lo lắng xem bây giờ hắn phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Hắn chỉ là một tên học trò nghèo, ngoài việc đọc sách ra thì không biết làm gì cả, thân mình còn lo không xong, huống hồ lo thêm cho một người nữa, đã vậy người đó còn bị mù. Ban đầu khi túi tiền của Hoài An còn, mọi chuyện đều không sao, bây giờ không có gì cả, tay trắng thế này, biết sinh sống bằng thứ gì? Chưa kể nếu người nhà của Hoài An mà thấy nàng như thế này, chắc chắn sẽ giết chết Hạo Nhiên hắn cho hả giận, Hoài An là con gái của Trịnh gia, là em gái của Hoàng Quý Phi, Hoàng Quý Phi lại là phi tần được bệ hạ sủng ái nhất, bệ hạ mà biết Hoài An đi chung với hắn, sau đó hai mắt bị mù, chắc chắn sẽ không cho hắn có cơ hội đi thi trạng nguyên, không biết tính mạng có giữ được hay không, huống hồ gì nghĩ tới chuyện đi thi. Bỗng nhiên Hạo Nhiên cảm thấy hối hận vô cùng… Nếu biết trước có sự việc này, tối hôm đó hắn nhất định sẽ ở lại kinh thành mà không đi theo Hoài An. Giờ hay rồi, phải làm sao đây… Nhưng nói đi nói lại, Hoài An cũng vì cứu hắn nên mới ra nông nỗi này, làm sao hắn trách nàng cho được, cuối cùng sau ba ngày nghỉ ngơi ở nhà của vị thợ săn tốt bụng, cả hai đành phải rời đi. Đi càng lâu Hạo Nhiên càng thấm thía sự sai lầm của mình, mỗi lần Hoài An va vấp phải thứ gì đó, hắn sẽ không còn ân cần dịu dàng như xưa nữa, thay vào đó là thái độ hằn học khó chịu. “Hoài An, nàng có thể nào ngồi yên được không? Khó khăn lắm ta mới tìm ra được một ít củi khô, lại bị nàng đạp nát vùi xuống tuyết, bây giờ tìm đâu ra?” Hoài An lí nhí: “Ta xin lỗi…” “Haiz… Nàng làm ơn ngồi yên trên thân cây này hộ ta, thật là…” Vốn Hoài An chỉ muốn đi về phía trước một tí, hỏi xem hắn có cần nàng giúp gì không, không ngờ lại bất cẩn đạp trúng mấy nhành gỗ khô kia. Hạo Nhiên mắng nàng xong thì bực tức đứng lên muốn đi lại gần mấy gốc cây với ý định nhặt thêm củi gỗ, hắn vừa đi một tí Hoài An đã lên tiếng gọi: “Hạo Nhiên, chàng đang ở đâu?” “Ta ở đây, nàng ngồi yên đó…” Một lát sau, Hoài An lại lớn tiếng hỏi: “Hạo Nhiên, chàng đang ở đâu?” “Ta ở đây!!!” Được một khoảng thời gian, Hoài An lại hỏi tiếp: “Hạo Nhiên…” “Nàng im lặng được không? Hỏi không cảm thấy mệt à?” Lần này Hoài An mới yên lặng thật sự. Hạo Nhiên vừa khom lưng vừa nhặt củi, trong lòng khổ sở chán nản vô biên, chỉ ước ao có thể bay về kinh thành, an an ổn ổn tiếp tục học hành, chờ đợi ngày lên kinh ứng thí… Không biết chừng năm nay hắn sẽ có khả năng đậu Trạng Nguyên thì sao! Hắn có một tương lai huy hoàng, sao có thể chịu gò bó trong cái nơi này? Càng nghĩ càng cảm thấy khao khát mãnh liệt, bất giác Hạo Nhiên nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Hoài An đang ngoan ngoãn ngồi yên trên khúc gỗ lớn, trong lòng vừa hoảng sợ bởi ý nghĩ của mình vừa cảm thấy cắn rứt… Nhưng mà… nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là ý hay. Hắn không có khả năng chăm sóc cho Hoài An, càng không dám đưa nàng trở về kinh thành. Bây giờ hai mắt của Hoài An đã bị mù, dù có đưa nàng ấy về kinh thành, nàng ấy cũng sẽ trở thành phế nhân… Còn Hạo Nhiên hắn không thể tiếp tục ở nơi này nữa… Hạo Nhiên cắn răng, lẳng lặng nhẹ nhàng nhón chân đi lại gần chỗ Hoài An ngồi. Nàng nghe loáng thoáng có âm thanh gì đó thì nhỏ giọng gọi: “Hạo Nhiên?” Hạo Nhiên bị gọi thì giật thót, đứng im bất động không dám di chuyển, Hoài An không nghe thấy tiếng trả lời lại thôi, hai tay lần mò sờ nhẹ lên mặt gỗ thô ráp của khúc gỗ này mà không biết cuộc đời của nàng sắp thay đổi hoàn toàn… Mặc dù biết Hoài An bị mù, sẽ không nhìn thấy hắn đang làm gì nhưng trong lòng Hạo Nhiên vẫn cứ thấp thỏm lo sợ, bây giờ nếu hắn trở về kinh thành một mình thì sẽ có cách giải quyết, nếu như mang theo Hoài An thì mới có chuyện lớn xảy ra nên hắn đành phải chọn giải pháp này. Hoài An, không thể trách ta được, chỉ có thể trách ông trời quá tàn nhẫn mà thôi… Thế là Hạo Nhiên âm thầm viết một dòng ngắn ngủn vào một mảnh giấy nhỏ, sau đó rời đi… Hắn dắt ngựa rời đi, để lại một mình Hoài An đang ngồi chờ hắn trên một khúc cây nhỏ, nàng hoàn toàn không biết bản thân mình đã bị người khác bỏ rơi, cứ trông ngóng Hạo Nhiên quay lại với bó củi khô khác. Lần này nhất định nàng sẽ không phá hoại nữa đâu! Hoài An tự nhủ thầm trong lòng, bản thân mình thật may mắn, may mắn vì Hạo Nhiên không bỏ rơi nàng mà vẫn chu đáo chăm sóc, không ngại gian khổ vẫn ở bên cạnh nàng, mãi cho tới hơn hai canh giờ sau vẫn không thấy hắn quay lại, nàng mới dần dần cảm thấy có chút sợ hãi. Có khi nào… Hạo Nhiên gặp phải chuyện gì không may rồi không? Bị thú dữ ăn thịt? Bị rơi xuống vực? Nàng đứng dậy muốn đi tìm hắn nhưng hai mắt đang mù lòa, nếu bất cẩn có thể mang thêm phiền toái tới cho Hạo Nhiên nên nàng đành ngồi xuống mà lòng nôn nóng như ngồi trên đống lửa, nàng rời đi, một khi hắn trở lại sẽ không tìm thấy nàng thì biết làm sao? Thế là Hoài An ngồi đợi tới khi trời hơi sẫm tối… Nàng đã chờ Hạo Nhiên từ buổi sáng tới bây giờ, vừa lo lắng vừa mệt mỏi, bộ quần áo cũ của vị đại nương tốt bụng kia tặng cho nàng cũng không ngăn nổi gió lạnh đang cuồn cuộn bao bọc lấy Hoài An. Bụng nàng khẽ kêu “Rột rột” vài tiếng, nàng cũng mặc kệ, hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt cứ nhìn về một phương hướng nào đó không cố định… May mắn thay, bỗng nhiên Hoài An nghe thấy âm thanh soàn soạt, tiếng bước chân, tiếng củi khô dưới gốc cây bị đạp nát vụn… Nàng vội hô to: “Hạo Nhiên, là chàng?” Không có tiếng trả lời. Hoài An liêu xiêu đứng dậy, vui mừng mò mẫm đi theo hướng phát ra âm thanh kia, nào ngờ chân vấp phải một ụ tuyết trắng, cả người ngã nhoài xuống, đầu gối đập mạnh lên tuyết, bên trong lớp tuyết dày lại có đá nên đâm chân nàng chảy máu. Nàng không hề quan tâm đến vết thương, lại lồm cồm bò dậy, nương theo nơi có âm thanh phát ra khi nãy mà khó khăn đi tới. “Hạo Nhiên, Hạo Nhiên, sao chàng không trả lời ta?” Vẫn tiếp tục không có âm thanh trả lời khiến Hoài An sợ hãi không thôi, nàng bất chấp tất cả lao người về phía trước, bất ngờ có một cánh tay vươn ra giữ chặt lấy nàng. Nàng vui mừng ôm chặt người đó lại, toàn bộ nước mắt tủi hờn cùng sợ hãi đều tuôn ra xối xả: “Hạo Nhiên, chàng đây rồi! Ta biết chàng sẽ trở lại mà!!!!” Mũi nàng nóng hổi chua xót vô cùng, cắn chặt răng cố nén tiếng nấc nhưng nước mắt cứ thi nhau rơi xuống ướt đẫm áo của người đang ôm nàng: “Hạo Nhiên, chàng không biết ta ở một mình cảm thấy sợ hãi như thế nào đâu, sau này đừng bỏ đi như thế nữa, ta thật sự rất sợ…” Hôm nay Hạo Nhiên khá kì lạ, không nói gì cả, chỉ im lặng, dường như người hắn còn hơi bất động. Do đang lúc sợ hãi tột cùng lại có người đến khiến Hoài An vui vẻ vô cùng, không hề nhận ra người vừa đến so với Hạo Nhiên của nàng khác xa nhau một trời một vực. Người kia im lặng hồi lâu, sau đó lại thở dài, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hơi tím tái của Hoài An lại, dắt nàng đi. Hoài An ngạc nhiên: “Hạo Nhiên, chàng đưa ta đi đâu đó?” Một giọng nói khàn khàn trầm ấm cất lên: “Về nhà, đêm nay e là bão tuyết to đây…” “Khoan đã, sao giọng nói của chàng…” Người kia khựng lại, sau đó trả lời: “Do trời lạnh nên ta… ta có chút không khỏe!” “Oh…, đều do lỗi của ta, nếu ta không bắt chàng đến nơi này thì sẽ không…”, nói tới đây, Hoài An cúi đầu xuống, dáng vẻ uể oải nhưng ngay sau đó nở nụ cười: “Nhưng mà không sao, nhất định ta sẽ là một người vợ tốt! Chàng cứ an tâm! Ta chỉ cần được ở bên chàng!” Hoài An vừa nói, tay siết chặt tay của “Hạo Nhiên” lại, thậm chí còn ngân nga một giai điệu đang thịnh hành ở kinh thành! Phương Phi khẽ đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, nhìn nàng vui vẻ nói cười, so với dáng vẻ tuyệt vọng u ám khi nãy quả nhiên tốt hơn nhiều. Hắn không nói cho Hoài An nghe sự thật, bởi lẽ hai mắt của nàng đã bị mù, nếu nàng biết “Hạo Nhiên” của nàng đã bỏ nàng giữa rừng mà đi thì có không thiết sống nữa mà đập đầu tự vẫn hay không… Thế nên, hắn cứ để cho nàng hiểu lầm, đợi khi nào tinh thần của nàng ổn định lên thì nói cũng không muộn. Nam nhân tên Hạo Nhiên kia cũng quá tệ hại rồi, sao hắn có thể bỏ cô nương như thế này lại nơi nguy hiểm, may mắn là sắp có bão tuyết nên dã thú trong rừng đều tìm nơi ẩn náu, nếu bị chúng phát hiện, tiểu cô nương kia chỉ có con đường chết. Lại nói, may mắn là Phương Phi tinh mắt mới phát hiện ra Hoài An đang ngồi một mình giữa rừng, nếu trời tối hơn một tí, chắc chắn sẽ không thấy, khi ấy nàng sẽ bị đói mà chết, bị lạnh mà chết… Tạm thời cứ đem vị cô nương kia về nhà đi đã rồi hẵng tính tiếp!