Đồ ngốc! ta ở phía sau nàng!
Chương 1
Người ta đồn rằng, Trịnh gia có hai đứa con gái, tỉ tỉ xinh đẹp tựa trăng rằm, dung nhan như ngọc, tính tình hòa nhã dễ gần, là người rất được các công tử ở kinh thành ái mộ, tháng trước vừa được tấn phong làm Thục Huệ Hoàng Quý Phi trong cung. Tuy cùng cha cùng mẹ nhưng vị Trịnh Nhị tiểu thư lại vô cùng ngỗ nghịch phá phách, từ trước tới nay chưa từng nghe theo an bài của cha mẹ bao giờ, lần này cũng vậy…
Trịnh lão gia đập bàn: “Nghịch tử, đây là hôn sự mà chính tay hoàng đế bệ hạ ban ra, con dám không chịu ư?”
Trịnh Hoài An tuy quỳ dưới đất nhưng khí thế cũng không kém, thậm chí còn cường hãn hơn cả cha mình: “Cha, tỉ phu thích thì bảo ngài ấy đi mà cưới, sao lại bắt con cưới?”
“Nghịch tử, còn dám cãi lại, bệ hạ là ai? Là người con muốn nói sao thì nói ư?”
Hoài An lạnh giọng: “Hừ, bệ hạ thì sao? Chẳng phải cũng là con rể của cha thôi à? Cha chỉ cần mở miệng từ chối, chắc chắn huynh ấy sẽ không ép buộc…”
Trịnh lão gia tức hộc máu, run run dùng ngón trỏ chỉ vào mặt đứa con gái thứ hai đang quỳ dưới đất của mình: “Ta nói cho con biết, không thể từ chối được.”
Lúc này điệu bộ ngoan hiền của Hoài An không thấy đâu, chỉ thấy nàng dùng ngón tay ngoáy ngoáy mũi, sau đó vặn vặn trong lỗ tai, mày nhăn lại: “Cha, cha nói gì? Con gái không nghe thấy!!!”
“…”
Phu phụ Trịnh lão gia bất lực, Vân phu nhân đành dìu Hoài An đứng dậy, khom lưng phủi phủi bụi nơi đầu gối cho nàng, nhẹ nhàng khuyên can: “Hoài An, con phải hiểu cho cha cùng đại tỉ con, Vân gia chúng ta không phải là quan trong triều mà chỉ là thương gia nên dù cho đại tỉ con có là Hoàng Quý Phi vẫn bị người ta xem thường, tỉ phu của con chỉ còn cách tạo dựng thêm nhiều mối quan hệ cho gia đình ta mới ban hôn con cùng Tam công tử nhà Hình bộ thượng thư… Người ta là công tử tri thức lễ nghĩa đều biết đủ, người khác cầu còn không được, con lại chê…”
Trịnh Hoài An giãy lên như cá mắc cạn: “Phi, phi, có cho con cũng không thèm, cái tên ẻo lả đó trước kia si mê đại tỉ con ra mặt, bây giờ cha mẹ lại muốn gả con cho hắn, hai người muốn giết con phải không?”
Trịnh phu nhân bất lực: “Hoài An à…”
“Không nói nhiều nữa, người đâu, đem Nhị tiểu thư nhốt vào phòng, không cho nó rời đi nửa bước, đợi tới ngày đem gả đi thì thôi.”
Hoài An cả kinh trợn mắt: “Cha, cha thật sự muốn bán con?”
“Nói bậy, ai bán con khi nào? Là do con không hiểu phải trái, đừng trách cha độc ác.”
Bọn gia nhân vừa nghe tiếng của Trịnh lão gia liền tiến vào, cũng kính khom người nói với Hoài An nói: “Nhị tiểu thư, thất lễ”, vừa lôi nàng đi tới cửa phòng đã bị Hoài An đẩy ngã, nàng vùng tay ra, lạnh mắt đứng nhìn cha mẹ mình: “Cha mẹ vì hạnh phúc của đại tỉ mà hi sinh con ư?”
“Hoài An, không phải…” – Trịnh phu nhân chưa kịp giải thích, Trịnh lão gia đã lớn tiếng dọa nạt: “Con muốn ngang bướng tới khi nào nữa? Còn không mau lui xuống?”
Trịnh Hoài An nhếch môi cười, hai mắt nhìn trực diện cha mẹ mình, bộ dáng du côn bất trị: “Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng vậy, cha mẹ đều ưu tiên Đại tỉ nhưng con chưa một lời oán thán, nay ngay cả hạnh phúc của con cũng phải hi sinh để củng cố quyền lực cho đại tỉ, tiếc là lần này con không ngoan ngoãn nghe lời được. Cha, mẹ, nếu hai người nhất định bắt ép con thì hai người đừng hối hận…”
Nàng nói xong cũng không nhìn lại, đi thẳng một mạnh về phòng, để lại Trịnh lão gia bất lực thả mình xuống ghế tựa, khuôn mặt trong chốc lát mà già đi hơn chục tuổi. Ông thở dài mệt mỏi: “Phu nhân, ta lại làm sai nữa rồi sao?”
“Tướng công…”, Vân phu nhân không đáp, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt…
Không trách ai được, chỉ có thể trách ông trời thật trớ trêu, con gái lớn của hai người, yêu ai không yêu, lại yêu hoàng đế bệ hạ, cho dù thương yêu Hoài An đến đâu, hai người cũng không thể hi sinh tính mạng của cả dòng tộc, cãi lại thánh ý, tru di cửu tộc là chuyện thường tình…
Hoài An không khóc cũng không nháo nữa, chỉ im lặng tự mình đi về phòng, sau đó đóng chặt cửa lại, không tiếp chuyện bất kì ai. Nàng ngồi yên trên giường, đầu đập đập vào vách tường, chán nản: “Đại tỉ, ước gì bây giờ có tỉ ở đây… Tuy không khuyên can được điều gì nhưng ít ra còn có người nghe muội nói… Thật là buồn…”
Từ nhỏ đã vậy, cha mẹ lúc nào cũng đặt rất nhiều kì vọng lên người đại tỉ, cầm kì thi họa, không thứ gì là tỉ ấy không biết, đối nhân xử thế lại rất được lòng người, chưa bao giờ thấy tỉ ấy tức giận hay làm điều gì quá phận.
Cha mẹ rất thương đại tỉ, khi còn nhỏ Hoài An cũng từng ghen tị, thậm chí chán ghét đại tỉ vì ai ai cũng yêu quý tỉ ấy, việc gì tỉ ấy cũng biết làm, mặc kệ cho ha có ngỗ nghịch đến đâu cũng không hề có phản ứng gì, những lúc như thế chỉ thấy tỉ ấy cười nhẹ, xoa đầu nàng, sau đó bắt đầu giảng giải đạo lí hại não gì đấy…
Nhưng cho đến một ngày, Hoài An vô tình nhìn thấy cảnh tượng đại tỉ ôm đàn tì bà khóc nức nở vì không đàn được, mười đầu ngón tay rớm máu, âm thầm rơi lệ mỗi khi không bằng người khác, tỉ ấy chưa bao giờ khóc trước mặt ai cả, lúc nào biểu cảm trên mặt cũng chỉ có một, từ ngày gặp được hoàng đế bệ hạ mới khá lên một tí.
Không ai biết, chỉ mình Hoài An biết, mười mấy năm qua tỉ ấy sống cũng không dễ dàng gì.
Điều may mắn cho Hoài An chính là, đại tỉ quá tài năng quá giỏi giang nên cha mẹ không đòi hỏi gì nhiều ở nàng, chỉ cầu xin nàng an phận ngồi yên một chỗ là được rồi, tiếc là hi vọng ấy quá xa xôi.
Trái ngược với đại tỉ Trịnh Hoài Thương, Hoài An là một cô nhóc nghịch ngợm, may vá thêu thùa không biết nhưng võ công lại biết, nấu nướng không xong nhưng tửu lượng vang danh kinh thành, mỗi lần có yến tiệc làm thơ làm văn đều không thấy bóng dáng Hoài An nhưng nơi đâu có đánh nhau, nơi đó có nàng! Một đứa con gái như vậy, Hình bộ Thượng Thư cũng không muốn cưới cho con trai mình đâu, chỉ là bề trên đã đưa thánh chỉ tới…
Đây vốn là một cuộc hôn nhân vô nghĩa, đối với Hoài An thì nó rất vô nghĩa, do đó, nàng không thèm nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ nhếch môi cười, nụ cười rất tự tin.
Đại tỉ, lần này tiểu muội không đủ nghĩa khí để ở lại nơi này, đại tỉ đừng trách muội. Không phải muội muốn làm khó tỉ mà là muốn tỉ cùng tỉ phu đại nhân đừng làm khó muội nữa, do đó, xin đại tỉ hãy tha thứ cho muội.
Đối với Hoài An mà nói, đám lính canh bên ngoài mà cha nàng cho tăng cường kia không là cái gì cả, có rất nhiều phương pháp để có thể bỏ trốn, chẳng hạn dùng mê dược tung vào trong gió, giả vờ cải trang thành nha hoàn, chờ lúc Tiểu Thúy bê cơm vào rồi lẻn chuồn ra hoặc cách trực tiếp nhất – cũng là cách nhanh nhất, rút kiếm đánh một trận oanh oanh liệt liệt rồi bỏ trốn.
Có điều như vậy thì lộ liễu quá, Hoài An còn phải đi đón Hạo Nhiên, không thể để huynh ấy ở đây một mình được.
Nghĩ là làm, Hoài An nhanh tay soạn một bọc hành lí, bên trong chứa vài ba bộ quần áo đơn giản, còn lại mang theo rất nhiều trang sức đắt tiền quý giá của nàng. Tạm thời cứ bỏ trốn trước đi, chờ khi nàng cùng Hạo Nhiên “gạo nấu thành cơm”, khi ấy á hả, ngay cả hoàng đế cũng đừng hòng ép hôn nàng!
Đợi đến buổi tối, sau khi rải hết một gói to mê dược, Hoài An nhanh chóng chuồn được ra ngoài mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
Nàng đi luôn một mạch, đầu không thèm ngoái lại, chạy thẳng tới một ngôi nhà cũ kĩ rách nát, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào trong nhà. Người trong nhà vốn định la lên nhưng khi nhìn thấy Hoài An thì vuốt vuốt ngực thở phào: “Hoài An, muội đừng hù dọa ta như vậy chứ, giật cả mình…”
Hắn nói xong thì tiếp tục cầm quyển sách đang đọc dở lên.
Hoài An ngây người nhìn ngắm hàng lông mày dài cong của Hạo Nhiên, gương mặt tuấn tú gầy gò của hắn, còn có làn da trong suốt như bạch ngọc, cứ như chạm vào sẽ vỡ… Nàng ngắm chán, nuốt nước miếng “ực” một tiếng, sau đó tự tiện soạn vài bộ quần áo của Hạo Nhiên cho vào tay nải, quải ra trước nhà, lạnh giọng:
“Hạo Nhiên, cho huynh năm phút để thu dọn sách vở, chúng ta phải đi nhanh, nếu không cha mẹ ta sẽ đuổi đến nơi đó.”
Hạo Nhiên ngẩn người: “Đi? Mà đi đâu?”
Hoài An cười lớn hai tiếng, tay chống nạnh, hai mắt sáng rực lên: “Bỏ trốn!”
Nàng những tưởng một khi nghe nàng nói như thế, Hạo Nhiên sẽ vui vẻ vội vã đi theo nàng, nào ngờ hắn chỉ chíu mi tỏ ý không vui, đứng dậy giựt lấy tay nải từ chỗ nàng, trầm giọng: “Ta chuẩn bị thi trạng nguyên, không có thời gian để chơi đùa với nàng.”
Hoài An bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân, sống mũi cay cay, tủi thân vô cùng, nước mắt hơi ứa ra: “Hạo Nhiên, ta không đùa, huynh biết chuyện ta bị ép hôn với Tam Tiểu Thụ nhà quan Hình bộ hay không?”
Nói về hôn sự lần này của Hoài An, cả kinh thành ai mà không biết nên Hạo Nhiên gật đầu, thấy nàng sắp khóc, ánh mắt có chút khó xử, một hồi sau mới bất lực nói: “Hoài An, nhưng mà ta… kì thực, nàng lấy Tam công tử vẫn tốt hơn ở bên cạnh ta…”
Đề tài bỗng nhiên được thay đổi, Hoài An vội ngăn Hạo Nhiên lại, sau đó bắt đầu dụ dỗ: “Lần này đi ta mang theo rất nhiều trang sức, bán được không ít tiền đâu, đây này!” – nàng vừa nói vừa tháo túi hành lí trên vai xuống, mở ra, bên trong quả thật có rất nhiều châu báu trang sức…
“Chàng nghĩ đi, chàng thi trạng nguyên không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng đều thất bại. Không có tiền đút lót, làm sao mà đậu cho được, do đó, ta khuyên chàng nên về quê ở ẩn đi!”
Lần đầu tiên trong đời Hạo Nhiên nhìn thấy nhiều vàng bạc châu báu lấp lánh như vậy nên thẫn thờ, mặt nghệt ra, không giữ nổi hình tượng mà muốn chảy nước miếng…
“…Vả lại, với số tiền này, ta hoàn toàn có thể giúp chàng ăn học, năm sau chúng ta lại đi thi! Đợi chàng là Trạng Nguyên, chúng ta chỉ cần về nói với cha mẹ thôi, lúc đó sẽ không ai ngăn cản được chúng ta nữa…”
Hoài An nheo mắt tỏ vẻ tính toán kĩ lưỡng, Hạo Nhiên cũng dần dần nghe lọt lỗ tai, chỉ hơi ái ngại hỏi: “…Như vậy… có ổn không?”
“Ổn, có gì mà không ổn, nhanh, chúng ta đi mau!”
Hạo Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, thời gian gấp rút, vả lại Hoài An nói nghe rất có lí, chưa kể tới việc hắn thật lòng yêu Hoài An, muốn ở bên cạnh nàng, thế là soạn sách vở vào một tay nải nữa, theo Hoài An bỏ trốn…
Đêm đó có hai bóng dáng âm thầm nhân lúc đêm khuya mà bỏ trốn khỏi kinh thành, đi về hướng đỉnh núi Thiên Sơn Tuyết Lĩnh nằm ở phía Bắc.
Thiên Sơn Tuyết Lĩnh nằm ở phía Bắc của Đại Đô, là nơi tuyết rơi quanh năm. Nơi đây rất lạnh, Hoài An cùng Hạo Nhiên lại là người đến từ kinh thành – một nơi bốn mùa luôn luôn có ánh sáng mặt trời chiếu trực diện, nào giống như nơi đây, lạnh buốt thấu xương.
Lại nói, Hạo Nhiên vốn là một thư sinh có chút yếu ớt, sách thì đọc rất nhiều nhưng sức khỏe lại chẳng bao nhiêu, trước kia tuy gia cảnh nghèo khó nhưng vẫn có thể sống tốt vì khí hậu ở kinh thành không khắc nghiệt thế này, còn bây giờ…
“Hắt xì!!!!....”
Hạo Nhiên vừa ngồi trên ngựa vừa dùng tay che mũi lại, nhỏ tiếng hắt xì một cái, sau đó lại xuội lơ nằm xuống người ngựa, trên người hắn khoác hai cái áo lông chồn thật dày nhưng vẫn thấy lạnh vô cùng, cả người cứ run cầm cập, bụng dạ lâu lâu lại thắt lên. Hắn mờ mịt nhìn Hoài An đang dắt ngựa đi bộ bên dưới:
“Hoài An, nàng không thấy lạnh à?”
“Không…”
“Haiz… thật là, trốn thì trốn, nhưng tại sao lại chọn cái nơi khỉ ho cò gáy này, nàng nhìn đi, ngoại trừ tuyết ra, làm gì còn thứ nào khác?”
“Hạo Nhiên, ta…”
“Thôi, không cần nói nữa, ta biết nàng thích nơi này nhưng nàng cũng nên nghĩ cho ta, ta đâu có cường tráng lực lưỡng, sức khỏe cũng không tốt được như nàng, càng không biết võ công phòng thân… sao không chọn nơi khác?”
Hoài An im lặng từ đầu tới giờ mới có cơ hội lên tiếng, nàng cười gượng, sau đó miễn cưỡng giảng giải: “Không phải không muốn mà là trong lúc gấp vội nên ta không phân biệt được phương hướng, thế nên…”
Hạo Nhiên thở dài ngao ngán, tay kéo lại áo lông chồn, nhìn Hoài An chỉ mặc một lớp áo choàng mỏng, lại tiếp tục thở dài: “Trời a, chẳng mấy chốc nữa sẽ bỏ mạng rồi, lấy gì mà năm sau lại lên kinh ứng thí…”’
“…”
“Hoài An, khi nào nàng mới hết bộp chộp, biết dùng đầu óc suy nghĩ một chút đây?”
“..”
“Không nói nữa, không nói nữa… Mệnh của ta là mệnh khổ mà…”
Hoài An mặc kệ cho Hạo Nhiên nói, từ khi rời khỏi kinh thành, những lời này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần khiến Hoài An có chút cảm giác… dường như hắn không muốn đi cùng với nàng vậy. Nghĩ tới điều này, Hoài An lại khó chịu, mặt khẽ cúi xuống, tay ghì chặt dây cương, dùng sức kéo con ngựa đi về phía trước.
Quả thật Hoài An đã nói dối, kì thực nàng cố tình đi tới Thiên Sơn, bởi vì nơi đây rất hoang vu hẻo lánh, đã vậy trên núi còn có sơn tặc nên không mấy người đủ cản đảm mà đi qua nơi đây, điều đó đồng nghĩa với việc người nhà sẽ không phát hiện ra nàng được. Có điều, nếu nói như vậy với Hạo Nhiên, không biết hắn ta có chấp nhận không…
Thấy Hạo Nhiên cứ lải nhải mãi, Hoài An có chút liên tưởng tới hình ảnh bà má già khó tính thích cằn nhằn nàng dâu nhỏ… (-__-)
Nàng tiếp tục đi về phía trước, Hạo Nhiên nằm trên lưng ngựa đã sớm ngáy khò khò…
Hoài An cùng Hạo Nhiên đã quen biết nhau khá lâu rồi, lần đó hắn vừa lên đến kinh thành đã bị một đám côn đồ bao vây bắt nạt, may có Hoài An ra tay tương trợ, từ đó mà yêu nhau lúc nào không hay… Chỉ là, Hoài An sẽ bất chấp tất cả để được ở bên cạnh Hạo Nhiên, còn Hạo Nhiên thì hoàn toàn ngược lại. Ban đầu nàng nghĩ do tính cách con người hắn từ nhỏ đã thế, sống trong nghèo khổ nên bất cứ cái gì có lợi cho mình mới làm đã thành thói quen, dần dần sẽ vì Hoài An nàng mà thay đổi, bây giờ xem ra rất hi hữu.
Hoài An bị cuốn hút bởi vẻ ngoài ngay thẳng chính trực của Hạo Nhiên, khi ấy hắn tuy đánh không lại người ta nhưng vẫn rất sung sức mà dùng đạo lí giảng giải, sống chết không chịu thua mà ra sức khuyên can, nói những câu vô nghĩa nên càng bị đánh nhiều hơn. Không chỉ vậy, Hoài An còn bị vẻ ngoài mê hoặc chúng sinh của hắn thu hút, ngẫm lại, vẻ ngoài đẹp mắt dễ nhìn đó cũng không có nhiều tác dụng lắm…
Những tưởng khi bỏ trốn cùng nhau thế này, nàng cùng Hạo Nhiên sẽ tay trong tay hạnh phúc, toàn bộ những sợi dây trói buộc hai người đều bị tháo bỏ, Hạo Nhiên mở một lớp học nhỏ dạy chữ, nàng sẽ dệt tơ mà mưu sinh, sống một cuộc sống tuy nghèo nhưng lại ấm cúng… đó chính là ước mơ từ rất lâu rồi của Hoài An…
Nàng ngước mắt nhìn Hạo Nhiên đang ngáy khò khò trên lưng ngựa, lòng trống trải vô biên, chầm chậm nâng bước chân, trên đất trắng xóa một mảnh, gió càng lúc càng thổi lớn, bông tuyết rơi xuống cũng nhiều hơn, phủ kín cả bờ vai mảnh khảnh của nàng…
Truyện khác cùng thể loại
342 chương
15 chương
65 chương
510 chương
26 chương
115 chương
37 chương