Đúng như lời của Phương Phi nói với Hoài An, hai người vừa rời đi một lát, gió tuyết đã bắt đầu lớn lên, bông tuyết càng lúc càng dày đặc che hết tầm nhìn, lớp tuyết trên đất cũng dày hơn thường ngày. Nàng không nhìn thấy gì nhưng lại có thể cảm nhận được sự đáng sợ của cơn bão tuyết này, hai tai của nàng đã ù lên hết cả rồi, mọi thứ xung quanh khá hư hư ảo ảo, duy chỉ có bàn tay nắm chặt nàng là vẫn như vậy, không hề buông ra. Phương Phi quan sát xung quanh, cuối cùng đành chau mày lại: “Đêm nay chúng ta phải ngủ lại trong rừng thôi, bão tuyết lớn quá rồi!” “Vâng!!” Thấy nàng vui vẻ đáp lời, Phương Phi hơi khó hiểu, lại nhìn tiểu cô nương kia lâu một chút. Thấy hắn dừng lại, nàng vội đi đến bên cạnh hắn, hai tay ôm chặt cánh tay của Phương Phi lại, áp sát người vào: “Hạo Nhiên, làm sao chàng biết sẽ có bão tuyết?” Trông thấy dáng vẻ nép mình như chim non của Hoài An, không hiểu sao trong lòng Phương Phi xuất hiện tia ấm áp, vừa thấy nàng đáng thương lại rất đáng yêu! Hắn tiếp tục cất bước nhưng khoảng cách giữa mỗi bước chân được rút ngắn lại, âm thầm chờ đợi Hoài An đuổi kịp mình. Đối với sự im lặng của “Hạo Nhiên”, Hoài An cũng không thấy lạ cho lắm nên nhanh chân đi theo, tay không dám dùng sức níu Phương Phi chặt hơn mà chỉ dám nắm nhẹ, bản thân mình cố gắng tăng tốc. Đối với nàng, đây chính là “Hạo Nhiên”, là người nàng đã từng yêu thương hết lòng, nào ngờ đây không phải là Hạo Nhiên, chỉ là một người tốt bụng vô tình “nhặt” được nàng từ trong rừng mang về mà thôi. Hôm nay vì e sợ bão tuyết to nên Phương Phi mới cố ý trở về sớm hơn thường ngày một chút, không ngờ trên đường về lại vớt được Hoài An, thế là bị Hoài An trì hoãn hành trình, cuối cùng cũng không thoát khỏi cơn bão này. Hắn gãi gãi mũi, đoạn, nắm tay kéo Hoài An vào một hang đá khuất dưới tán cây rộng lớn. Vừa vào bên trong, không khí đã ấm hơn hẳn. Hoài An ngạc nhiên: “Hạo Nhiên, chúng ta đang ở đâu vậy? Sao lại hết lạnh rồi? Ta vẫn còn nghe tiếng gió ngoài kia mà!” “Ừm…”, Phương Phi cũng lười trả lời nàng, đối với tiểu cô nương này, thứ gì cũng mới, thứ gì cũng lạ, hắn không đủ kiên nhẫn để giải thích hết được, chưa kể nếu nói nhiều quá, chỉ sợ cô nương này sẽ nhận ra hắn không phải là Hạo Nhiên gì đó của nàng, lúc ấy nàng mà khóc đòi Hạo Nhiên, hắn thật sự không biết tìm đâu ra! Bình sinh Phương Phi sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, cảnh tượng đó, vừa nghĩ đã ớn lạnh! Hoài An hít hít mũi, cảm nhận được trong không khí có mùi âm ẩm lâu năm, nàng đăm chiêu nghĩ ngợi hồi lâu mới hỏi: “Hạo Nhiên, chúng ta đang ở trong hang đá à?” Phương Phi đang thám thính xem ở trong hang có an toàn không thì ngạc nhiên dừng bước, khó hiểu nhìn cô gái kia. Không phải cô ấy bị mù sao, sao lại có thể biết được đây là hang động? Hoài An bất chợt hì hì cười: “Ta đoán bừa ấy mà, thế mà lại đúng!” Hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới đi ra ngoài, tìm một vị trí cách Hoài An không xa qua cũng không gần quá mà ngồi xuống, tay rút hai hòn đá mồi lửa trong túi, bắt đầu đập chúng vào nhau. Nghe âm thanh “cạch, cạch” phát ra từ phía trước, Hoài An lên tiếng: “Hạo Nhiên, chàng đang mồi lửa à? Sao không bảo ta làm cho? Chàng có làm được đâu!” Không để cho Phương Phi kịp phản ứng lại, Hoài An đã trượt từ trên mỏm đá xuống, tay lần mò từ từ tiến về phía phát ra âm thanh khi nãy. Tuy không biết có thứ gì trước mặt mình hay không, bản thân nàng cũng rất sợ nhưng chỉ cần nghĩ tới việc có Hạo Nhiên ở đây cùng nàng, nỗi sợ hãi trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa. Nàng di chuyển được khoảng sáu, bảy bước chân thì chạm được bàn tay lạnh như băng tuyết của người kia. Hoài An xót xa dùng hai tay nhỏ bé của mình bao bọc lại bàn tay lạnh buốt ấy đưa lên miệng, hà hơi giúp hắn giữ ấm, vừa làm vừa trách mắng: “Người chàng yếu ớt, không nên để bản thân bị nhiễm bệnh! Nếu chàng có mệnh hệ gì, ta biết phải làm sao!” Không cho hắn tiếp tục làm nữa, Hoài An nhét tay của hắn vào trong áo choàng mỏng mảnh của mình, hai tay lần mò tìm kiếm bàn tay còn lại, sau khi tìm ra cũng cho tay hắn vào nốt, bản thân Hoài An thì cầm lấy hai hòn đá nhỏ mồi lửa. Nàng cười hỏi: “Ở đỉnh núi này chàng tìm đâu ra rơm vậy? Lại rất khô ráo, mồi lửa tốt ghê!” Phương Phi im lặng, rất lâu sau cũng không có tiếng trả lời khiến Hoài An tưởng lầm là hắn đang lạnh quá mà nói không ra hơi, hai tay vốn bầu bĩnh tròn trịa của nàng nay hơi gầy đi do không được chăm sóc cẩn thận vuốt nhẹ cả gương mặt một lượt, sau đó ôm lấy hai gò má của hắn, trên môi nở nụ cười tươi rói: “Ngoan, chàng đừng sợ, có ta ở đây mà!” Nói xong, nàng buông mặt hắn ra, tay mò mẫm nhặt đá mồi lửa về, tiếp tục công việc. Nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Phương Phi thầm cảm thấy có chút đau xót không đành lòng, tiểu tử Hạo Nhiên kia tốt số như vậy, thế mà lại không biết nắm giữ, lại bỏ rơi Hoài An ở đây một mình. Phương Phi không phải là Hạo Nhiên, đương nhiên không để cho Hoài An làm, vươn tay đoạt đồ về, chẳng mấy chốc đã đốt được một đống lửa. Hoài An cười cười vỗ vai hắn, trong giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên: “Thật không ngờ chàng cũng biết làm việc này nha! Ha ha!”, sau đó nàng kéo kéo áo choàng mỏng manh hơi rách rưới lại che chắn cơ thể đang run lên vì lạnh, do không nhìn thấy, cũng không biết đống lửa nằm đâu, nàng chỉ dám hơi vươn tay về phía có hơi ấm, không dám quơ quào lung tung, chỉ sợ tự làm tổn thương bản thân. Bất ngờ Phương Phi nắm chặt hai cánh tay của Hoài An, kéo nàng lại gần đống lửa rồi giữ một khoảng cách nhất định có thể giúp nàng sưởi ấm. Lúc này bỗng nhiên bụng của Hoài An kêu lên hai tiếng: “Rột Rột…” Nàng ngại ngùng rút tay về đặt lên bụng mình, đầu quay sang hướng khác, gò má đỏ dần lên, môi hơi mím lại. Thật sự là quá xấu hổ rồi… Nhưng mà ngượng ngùng như thế thì không giống Hoài An chút nào nên nàng đành xoay người lại hướng cũ, cười cười: “Từ lúc chàng rời đi tới giờ ta vẫn chưa ăn gì cả… nên…” Hoài An chưa nói hết câu, trên tay nàng đã xuất hiện một vật thể cưng cứng. Nàng ngạc nhiên cầm nó bằng hai tay, nâng lên mũi ngửi ngửi khịt khịt vài cái, đoạn, hai mắt long lanh hỏi Phương Phi: “Hạo Nhiên, đây là cái gì vậy? Ăn được đúng không? Thơm quá!” Phương Phi nhìn Hoài An, trong mắt toàn là ý cười: “Ừ! Ăn đi!” Lần đầu tiên trong đời Hoài An được ăn thứ này, nàng đang rất đói lại cảm thấy món ăn kỳ lạ này khá hợp khẩu vị nên cũng quên mất xem người kia đã ăn chưa mà gặm một loáng là hết sạch lương khô. Phương Phi cũng không cản, cứ để mặc nàng ăn, ăn thế kia, chắc là đói lắm rồi. Sau khi ăn xong, Hoài An lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Tuy buồn ngủ nhưng Hoài An lại không dám ngủ, bởi lẽ đây là rừng rậm rất nguy hiểm, nhỡ đâu có thú dữ tấn công, một mình Hạo Nhiên sao có thể ứng phó nên đành gắng gượng giữ thẳng người, im lặng lim dim nhắm mắt. Trong đầu chỉ dự định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi, không ngờ nàng lại ngủ thật. Phương Phi nhìn Hoài An đang ôm chặt đầu gối ngủ trước mặt, sau đó lại dùng một cành củi ném vào đống lửa. Hắn thở dài một hơi, cô nương này, thật sự quá đáng thương rồi. Bản thân hắn cũng không biết mình làm thế là đúng hay sai nữa… -----oOo------- Phương Phi khép nhẹ cánh cổng bằng tre lại, đi sang nhà của Lâm đại phu. Vừa bước chân vào cửa nhà đã thấy rất nhiều người đang đứng bên trong. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay mọi người đến đây khám bệnh nhiều thế?” Lâm đại phu nghe tiếng của Phương Phi vội đứng dậy tìm cho hắn một chỗ ngồi, mọi người xung quanh cũng dạt ra nhường đường cho hắn. Phương Phi khó hiểu chất vấn Lâm đại phu: “Ông lại muốn giở trò gì?” Lâm Giang vỗ trán, xoay người chạy vào trong nhà pha một ấm trà, căn nhà lá nhỏ đơn sơ bỗng nhiên đông nghịt người, ngay cả bên ngoài cửa cũng có. Mọi người cứ che miệng nhìn Phương Phi cười cười, một nụ cười đầy ám muội khiến hắn nổi da gà, đầu óc vẫn không hiểu đang có chuyện gì diễn ra. Trương đại thẩm ở cuối thôn cười chán mới lên tiếng: “Nghe mọi người bảo, lão đại mang về một nữ nhân rất xinh đẹp nên chúng tôi mới tò mò đến đây!” Trương Chi cũng hùa theo: “Lão đại sắp có hỉ sự, đúng không!?” Mấy huynh đệ xung quanh nhao nhao lên: “Lão đại, chúng ta muốn nhìn mặt tân nương!” “… Huynh mau dắt tẩu tử ra đây! Còn giấu giếm cái gì?” “…Phải đó! Hay là sợ bọn tôi đẹp quá mê hoặc tẩu tử tương lai đi mất!” Phương Phi bị một đám người già trẻ lớn bé trong thông vây kín lại, khuôn mặt dần dần đen xạm xuống, cả người trơ phỗng ra mà không biết nói gì, đành bất lực chịu đựng bởi bây giờ có giải thích, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào. Hoài An loáng thoáng nghe âm thanh hơi ồn ào từ ngoài truyền vào, nàng ngồi dậy, tay xoa xoa trán, đầu cứ cảm thấy ê ê. Nàng khẽ gọi: “Hạo Nhiên!” Không có tiếng trả lời. Hoài An tay vẫn ôm đầu, giọng nói cao lên vài phần: “Hạo Nhiên?” Vẫn không có tiếng đáp lại, nàng vừa định đứng dậy thì bỗng phát hiện ra dường như mình đang ngồi trên một cái giường, trên người nàng còn phủ một lớp chăn bông. Hoài An khó hiểu, đang ở trong rừng thì lấy đâu ra chăn nên cẩn thận trèo xuống giường, lần mò đi tới phía trước. Hai tay đặt lên vách, chậm rãi cẩn thận bước đi, nào ngờ vẫn sơ ý vấp phải một mâm thuốc đang phơi của Lâm đại phu khiến mâm thuốc rơi “CHOANG” một tiếng xuống đất. Hoài An sợ ngây người, đứng im không dám nhúc nhích. Lâm đại phu cùng một đám người đang nhốn nháo ầm ĩ phía trước nghe thấy tiếng động thì im bặt, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, chỉ có mình Phương Phi vội bật người khỏi ghế, vén rèm tiến vào bên trong. Hắn đoán không sai, quả nhiên là nàng. Hoài An nghe có tiếng bước chân, có người bước vào nhưng không biết là ai nên không dám kêu, cứ đứng tại chỗ, môi nhỏ mím lại. Phương Phi ngồi xuống nhặt mâm thảo dược lên, tay kéo lấy áo của nàng, nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống giường: “Có đói bụng không?” Hoài An đang rầu rĩ lo lắng không biết mình gây nên họa gì, nghe tiếng của người trước mặt mới vui vẻ: “Hạo Nhiên, chàng ở đây vậy? Ta định tìm chàng!” Phương Phi không nói, chỉ giúp nàng đắp chăn lại, ánh mắt mang theo nét dịu dàng ấm áp khó tả: “Nếu không đói thì ngủ thêm chút nữa đi! Chúng ta đến thôn làng rồi!” “Oh!” Chẳng mấy chốc, Hoài An đã an tâm tiến vào giấc ngủ. Mấy ngày hôm nay phải lặn lội bị lạc trong rừng, cả người nàng đã không còn sức lực, yếu ớt vô cùng, nay có cơ hội chỉ muốn nhắm mắt ngủ cho thỏa thích! Phương Phi cẩn thận dém góc chăn cho Hoài An, vừa bước trở ra ngoài đã nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt kinh ngạc của mọi người: “…Huynh… vị cô nương kia…” “Cô ấy làm sao?” Mọi người cứ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Phương Phi. Trương Ngọc đại thẩm chớp chớp mắt, chỉ tay vào hướng phòng trong. Khi nãy lúc Phương Phi đi vào, ai cũng tò mò muốn nhìn thử, không ngờ sau khi nhìn thấy cô nương kia thì ngạc nhiên thế này. “Kia chính là cô gái mà tướng công ta cứu được.” Bây giờ đến lượt Phương Phi ngạc nhiên. Bọn họ đã từng gặp cô nương tên Hoài An đó rồi sao? Mà tại sao lại ‘cứu’? “Lần đó ta đang trên đường trở về thì phát hiện ra cô nương này đang thoi thóp ở dưới vách núi, có điều… dường như cô ấy đi cùng một người tên là Hạo Nhiên mà? Người đó đâu? Tại sao cô ấy lại ở cùng với huynh thế kia?” Trong đầu Phương Phi bắt đầu hình dung được mọi chuyện, Hoài An cùng Hạo Nhiên đến đây, Hoài An bị thương, mù hai mắt, Hạo Nhiên bỏ lại nàng ấy rồi trở về một mình. Hắn suy nghĩ một hồi thì điềm nhiên ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt hơi trầm trọng: “Tên kia bỏ lại nàng ấy trong rừng, ta vô tình gặp được.” Ai đó hô to: “Thật là hèn hạ.” Mọi người xung quanh cũng cho là đúng, gật đầu lia lịa. Lúc này Lâm đại phu đi lên gian phòng chính đang chật ních người, xua tay lùa mọi người về: “Người cũng thấy rồi, về đi về đi, cứ như thế này mãi thì sập nhà lão mất!” Vốn mọi người còn hơi bất ngờ vì người mà lão đại mang về lại là cô gái xấu số kia, có điều việc đó không hề quan trọng, quan trọng là… hóa ra lão đại cũng biết thương hoa tiếc ngọc! Lê Vũ cứ trêu chọc: “Ai da, tuy đại tẩu bị mù… nhưng mà trông cũng rất xinh đẹp! Ha ha, đại ca, huynh thật là có phúc mà!” Phương Phi nhíu mày không vui, không có thái độ giận dữ gay gắt, chỉ trầm giọng dặn dò: “Cô ấy không biết Hạo Nhiên đã bỏ cô ấy đi rồi, hiện tại sức khỏe của cô ấy rất yếu, mọi người không nên nói sự thật này ra…” Không khí vui vẻ nhộn nhịp bỗng nhiên trầm xuống vài phần, vẻ mặt của ai cũng nghiêm trọng nhìn Phương Phi. Bọn họ có người hiểu người không, không rõ Phương Phi đang định làm gì. Hắn ngoái đầu nhìn vào căn phòng nhỏ sau vách, bỗng dưng thở dài thường thượt: “Không nên cho cô ấy biết sự thật là Hạo Nhiên đã bỏ đi rồi, cô ấy cứ nghĩ ta là Hạo Nhiên thì cứ để cô ấy nghĩ thế đi, khi nào thích hợp ta sẽ nói sự thật…” Mấy vị đại tẩu đại thẩm nghe Phương Phi nói thế thì hai mắt ửng đỏ, viền mắt cay cay, long lanh xúc động nhìn Phương Phi bằng ánh mắt cảm phục, mấy tên huynh đệ lại bắt đầu diễn trò, Lê Vũ quay sang ôm chồm lấy Ngô Minh Hiếu bên cạnh, giọng điệu nghẹn ngào bi thương: “Ta yêu nàng, yêu đến nỗi sợ sẽ làm nàng tổn thương… nên đành giấu thân phận này… Ta có đáng thương không?” Tên tiểu tử Minh Hiếu cũng ôm cứng lấy Lê Vũ, thậm chí còn bắt chước quá lố giọng nói nức nở của Lê Vũ: “Có, rất đáng thương, vừa đáng thương vừa ngu ngốc…! Nhưng mà ta yêu chàng lắm, nên chàng cố gắng đi…” Cả hai tấu hài xong lại ôm nhau khóc tức tưởi, vừa khóc vừa cuốn gói chạy mất. Mọi người không dám cười lớn vì sắc mặt của Phương Phi càng lúc càng đen ngòm, nhưng nếu tiếp tục đứng ở đây thì nhịn cười tới nội thương mất nên đành tản về gần hết, nói là tản về cho nhẹ nhàng, thực chất là bỏ chạy thục mạng về nhà để đóng cửa lại, ngồi cười một mình cho sảng khoái. Lần đầu tiên Lão Đại nghiêm nghị chú ý đến một cô gái, làm sao mà bọn họ bỏ qua được cơ chứ! Vốn chuyện này rất bi đát nhưng nhờ có hai kẻ lắm trò là Lê Vũ cùng Ngô Minh Hiếu, không khí có vẻ đỡ nặng nề hơn. Chờ mọi người về hết, Lâm Giang đại phu mới ngồ phịch xuống ghế, chán ghét bê tách trà bằng đất sét nung đã bị mẻ của mình lên uống, miệng làu bàu bực dọc: “Cái bọn này, uống không chừa ta một tí trà nữa…” Phương Phi dở khóc dở cười nhìn Lâm đại phu: “Chỉ là một ấm trà nhỏ thôi mà, ông tỏ vẻ nghiêm trọng thế!” “Hừ, ngươi thì biết cái gì? Còn cô nương kia nữa, ngươi định như thế thật à? Nhưng ta nhắc cho ngươi nhớ, cái tên Hạo Nhiên kia chính là người mà cô nương này yêu, cô ta lại tưởng nhầm ngươi là Hạo Nhiên, chắc chắn sẽ đem lòng yêu một kẻ thế thân là ngươi. Ngươi có chắc là muốn làm như thế không?” “Ông cũng đã xem sơ qua cho cô ấy rồi, cơ thể cô ấy yếu ớt như thế, nếu biết được sự thật này thì sẽ như thế nào? Ta chỉ sợ… nàng ta nghĩ quẩn thôi…” Lâm đại phu gật đầu: “…Ừm, ngươi nói nghe cũng có lí…” Không khí lại trầm mặc thêm hồi lâu, bất ngờ Lâm đại phu đứng bật dậy, ép đẩy Phương Phi đi vào phòng, cưỡng chế hắn phải bế Hoài An đi về. Căn nhà này nghèo lắm rồi, chỉ được có hai cái vách nhỏ ngăn đôi nhà trước và nhà sau, giường thì chỉ một, nếu Hoài An mà ngủ lại đây thì tấm thân già chỉ còn da bọc xương của ông lão biết vứt chỗ nào cho phải đạo, thành ra Phương Phi không còn cách nào khác, thử nhẹ giọng gọi mấy lần, Hoài An nhất quyết không dậy, đành phải bế nàng về nhà mình. Đêm hôm đó, Phương Phi cũng không ngủ nhiều, chỉ mãi mê chìm đắm trong vài thứ cảm xúc kì lạ. Hắn đứng ở phía sau nhà, trong lòng cứ lâng lâng, hôm nay ngôi nhà không còn lạnh lẽo như mọi hôm nữa, cũng không cô đơn như thường khi nữa, mà còn có một người ở cùng hắn. Có lẽ hắn không nên có cảm giác vui sướng này nhưng lòng vẫn không kiềm được, cứ chốc chốc lại phải ngó sang chỗ Hoài An một tí mới an tâm!