Dò hư lăng cổ đại thiên

Chương 136 : tế mộ hạ

Ta liền lập tức tỉnh táo : “Bắt… Kẻ trộm?” Nàng cười nhẹ. Ta vội vàng vén lên một góc chăn, ngồi ở mép giường, bắt đầu mang đôi giày bằng da hươu vào, một mặt bất mãn nói: “Là chuyện nói lúc trước ở từ đường đó sao? Ta tất nhiên là muốn đi. Chuyện buổi chiều vô cùng kỳ quái, làm ta bứt rứt muốn chết, sớm nghĩ có thời gian thì đi xem một lúc, ai biết ngươi lại muốn một mình lén lút đi, cũng không tính bảo cho ta biết.” “Ngươi không phải say sao, ta cũng không muốn đánh thức ngươi.” “Ai nói ta say, chỉ uống hai chung rượu Lê Hoa thôi, ta cũng không say.” Ta mang giày vào, đứng trêи mặt đất giậm giậm, đi đến giá áo lấy trung y xuống mặc. Nàng theo đến đây, đem áo choàng lông chống lạnh khoác lên người ta. Trêи người cảm thấy ấm áp. Nàng sau đó xoay ta lại, cúi đầu giúp ta chỉnh áo, lúc sau nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái, lúc này mới hạ giọng nói: “Còn nói không say, vừa nằm xuống liền ngủ, ta hôn ngươi cũng không phản ứng.” Ta theo bản năng sờ sờ mặt, ngẩng lên , rồi lại có chút không dám nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ta… Ngươi hôn ta sao?” “Cũng không phải, hôn ngươi, ngươi lại ngủ thật chìm.” Ta thầm nghĩ phỏng chừng là ta ngủ rất sớm, để nàng ngồi ở một bên, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần áy náy, thanh âm cũng dần dần thấp xuống: “Kỳ thật ngươi… ngươi có thể đánh thức ta. Ngươi đánh thức ta, ta liền không ngủ nữa.” Nàng hơi nâng mi, có vẻ ngạc nhiên hỏi : “A, đánh thức ngươi làm cái gì, hay là… ngươi muốn làm chuyện gì?” Ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hiểu được ý tứ của nàng, trêи mặt bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên sóng nhiệt, như là sau khi tỉnh rượu hẳn vậy, mà có lẽ là rất say, cuối cùng chỉ phải cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Không đứng đắn!” Khóe miệng nàng lại nhấc lên cười nhẹ, ra vẻ vô tội mà lắc đầu: “Ta lại không đứng đắn? Ta cũng chỉ hôn ngươi ba cái, nếu ta muốn không đứng đắn, nên hôn ngươi ba trăm cái mới đúng.” Nói xong không đợi ta tiếp lời, cũng đi một bên lấy áo lông cáo phủ thêm. Ta đứng ở sau lưng nàng, mặt đỏ bừng, căn bản là không có cách nào phản bác lại. Nàng lại thản nhiên đem Cự Khuyết cầm ở trong tay trái, đi tới cửa, lúc này mới quay đầu lại cười nói: “Còn không đi, trì hoãn như vậy, kẻ trộm sẽ bỏ chạy mất.” Trong lòng ta than thở ba tiếng, đi qua , nghiêm mặt, lập tức thay đổi đề tài hỏi nàng, để tránh nàng lại trêu chọc ta, nói: “Làm sao ngươi biết kẻ trộm phá hư từ đường hiện tại đang ở đây”? Lúc này đêm đã khuya , nếu là đi giờ này, chẳng phải là rất mệt sao, thật tiếc đêm đẹp của ta.” “Đêm đẹp của ngươi lúc nào?” Nàng hướng ta liếc mắt một cái, rồi trở lại thần sắc nghiêm túc, lại nói: “Ta cũng không chắc, thử vận may thôi. Hiện giờ từ đường bên kia phòng thủ chặt chẽ, đợi cho giờ tý qua, đệ tử canh giữ từ đường vừa đi. Ngày mai là ngày tế mộ, mọi việc ở từ đường cũng chuẩn bị kĩ càng một lần nữa, nếu người nọ một lòng muốn phá từ đường, liền chỉ có thể thừa dịp giờ tý hôm nay cùng với khoảng thời gian lúc không có người gác, mới có thể hành động, bằng không sẽ không còn cơ hội.” Ta giật mình gật đầu, theo nàng mở cánh cửa, liền thấy bầu trời giống như ngày hôm qua lại đen như bát mực. Màu đen này thật rất tinh khiết, giống như là Mặc Ngọc, mà ngay cả một cảm giác áp lực cũng không có, ngược lại có chút cảm giác sơ lãng nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ. Bởi vì lúc trước tuyết rơi rất nhiều, trêи mặt đất đọng lại một tầng tuyết rất dày, khiến mọi hoạt động của con người trong ngày đều che đi hết không còn dấu vết. Trước hiên cửa của các khu đại viện ở Mạc Ngân Cốc, thưa thớt treo mấy cái đèn lồng, trêи mặt đất tuyết trắng làm nổi bật ánh sáng thanh đạm mà nhu hòa, trêи tay không cần cầm đèn cũng có thể quan sát được đại khái cảnh trí xung quanh. Như thế, bầu trời tối đen mà sáng, rất rõ ràng, hơn nữa trêи núi tuyết thanh âm rất yên lặng, thật làm cảnh sắc ban đêm này rất mực yên bình. Ngô, cảnh đêm thật đẹp như thế, tựa hồ không giống như là một đêm bắt trộm, thật có điểm như là… Ta nghiêng đầu nhìn thần sắc phẳng lặng của Lạc Thần, không biết sao, mặt không hiểu liền nóng lên , phỏng chừng rất đỏ. May mà quanh mình ánh sáng không quá sáng, Lạc Thần nàng cũng nhìn không ra mặt ta đỏ đến thế nào. Ta vội vàng hít sâu một hơi khí lạnh tinh khiết, lấy lại thanh tỉnh. Khí lạnh trong nhất thời cuốn vào phổi, hít một hơi thật mạnh, tuy rằng khó chịu, nhưng lại khiến ta thanh tỉnh hơn rất nhiều. Chính là còn chưa đi được vài bước, chân của ta bị vùi ở trong tuyết đọng, một chân sâu, một chân nông, rất không được tự nhiên. Giày tránh tuyết có chút nặng. Ta vốn là không thích mang, buổi tối nay ta không mang giày bó tránh tuyết, ngược lại mang giày nhỏ bằng da hươu. Giày này tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng là mép giày quá thấp, bị lún sâu trong tuyết đọng xốp , lại cực kỳ khó khăn. Ta thở dài, cật lực đem giày bị dìm trong tuyết đọng nhấc lên, chính là vừa nhấc chân, mấy khối tuyết nhỏ vụn liền tiến vào trong giày ta, lạnh như băng đến xương, lạnh đến mức ta muốn nhảy dựng lên, Lạc Thần cũng không biết ta bị gì, ở bên cạnh một phen ôm vai ta, hỏi: “Làm sao vậy?” Ta xấu hổ mà hướng nàng nói: “Tính toán không chu toàn , tuyết ban đêm lại dày như thế này, ta đi đường, tuyết vào trong giày , cảm giác lạnh đến cuống cả người.” Nàng cúi đầu, nhìn giày của ta một lúc lâu, đột nhiên tiến đến bên cạnh ta, nói: “Ta đến cõng ngươi đi.” “Cái… Cái gì? !” Ta không ngờ nàng nói như vậy, cúi đầu kêu lên một tiếng, nàng cười cười, đi đến trước mặt của ta, hơi hơi cong lưng, đem người ta nâng lên, liền cõng ta vững vàng ở trêи lưng của nàng. ” Đừng lộn xộn.” Nàng ôm chặt ta, nhẹ giọng nói: “Ngã xuống cũng mặc kệ.” Mặt ta đỏ cả lên, tùy ý để nàng cõng ta đi, cũng không lại giãy giụa, ngoan ngoãn nói: “Hảo.” Một lúc lâu, lại ngượng ngùng hỏi han: “Ta có phải hay không rất nặng ?” “Ân, nặng muốn chết, như khối núi ấy.” Nàng nói. “Ta mới hỏi một chút, ngươi cũng không biết dỗ ta, nói nhẹ chút sao.” Núi tuyết ban đêm rất lạnh, trêи người nàng mặc áo lông cáo mềm mại mang theo cảm giác man mát. Ta đẩy nhẹ cổ áo lông cáo của nàng ra, đặt mặt vào phần gáy nhẵn nhụi kia, không nghĩ vài sợi tóc của nàng lại chạm vào chóp mũi, ta cảm thấy được có chút ngứa, thân mình nhịn không được giật giật, cũng tựa đầu hơi lệch đi chút. “Lại động đậy cái gì?” Nàng ở phía trước trầm thấp hỏi một câu, hình như là đang cười, thanh âm cực nhẹ, phảng phất như cơn gió nhẹ buổi đêm. “Không… Bị tóc của ngươi làm có chút ngứa, ta giúp ngươi vuốt lại.” Nói xong, ta đưa tay đem tóc của nàng vén lên, đem phần tóc dài đưa đến trước ngực , nàng cũng không nói chuyện, tùy ý động tác của ta, vẫn là cõng ta hướng về phía từ đường mà đi đến. Dưới chân là tuyết đọng thật xốp, sàn sạt lên tiếng, trừ thứ đó ra, không còn tiếng vang nào khác nữa, ta nằm ở nàng trêи lưng, đáy lòng cảm nhận được một sự yên bình và bao dung trước nay chưa từng có. Chính là dần dần, ta cảm thấy được nàng trở nên có chút kỳ quái, phần cổ không giống như lúc trước lạnh lẽo, ngược lại nóng bỏng hẳn lên, mặt dán tại vai của nàng, có thể rõ ràng mà cảm nhận được tiếng tim đập thoáng hỗn loạn của nàng. Tim nàng đập dồn dập, một chút một chút, giống như bị người truy đuổi, đập rất mau. “Ngươi… Tim đập thật nhanh.” Ta cảm nhận được nàng cùng sự bình tĩnh trước kia có chút khác, trong lòng đột nhiên hiểu được những gì, không khỏi cười nói: “Vừa rồi không có quỷ đuổi theo ngươi.” Thân mình của nàng bỗng dưng căng thẳng, cước bộ cũng chậm dần hồi lâu, thật lâu sau mới nói: “Làm sao đập nhanh, ngươi nghe lầm . Hơn nữa, trêи lưng ta không phải đang cõng một con quỷ sao.” “Ta là quỷ? Ta nếu thành quỷ, cũng muốn tha ngươi xuống địa ngục.” Ta càng vui vẻ, bỗng nhiên muốn đùa nàng, nhịn không được, ôm lấy cổ của nàng. Nàng nhẹ nhàng cười cười, nghiêm trang nói: “Vợ của ta xuống địa ngục, ta nhất định cũng muốn đi theo. Ngươi không kéo ta theo, ta tự nhảy xuống, trêи Hoàng Tuyền, cả hai ta cũng có bạn.” Lời này của nàng tuy rằng hoang đường, nhưng là ta nghe được cũng rất là ấm lòng, mặt không khỏi nóng lên vài phần. Bất quá ta cũng không thể cả thảy làm cho nàng ở ngoài miệng chiếm tiện nghi của ta, lại có chút bất mãn mà cãi lại nói: “… Ai là vợ ngươi ? Cũng không thấy ngươi đặt sính lễ đến cưới ta, ta như thế nào lại thành vợ của ngươi .” Ta nói , không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, trong lòng đột nhiên như bị điện giật, đột nhiên nghĩ tới đêm nay chúng ta cũng không phải là đến đạp tuyết nói chuyện phiếm, mà là tới bắt kẻ trộm, không khỏi vội la lên: “Mau đừng nói đùa nữa, lại trì hoãn, kẻ trộm liền sẽ bỏ chạy.” Lạc Thần ở phía trước ôn nhu đáp: Đúng , đúng, vợ đã lên tiếng , ta nên đi mau mới phải.” Nói xong, dưới chân điểm nhẹ, cư nhiên khởi khinh công, một đường đạp tuyết mà đi, bên tai là tiếng gió vù vù, dưới thân xóc nảy, ta gắt gao mà ôm lấy nàng, trong lòng lại cảm thấy được bốn phía yên ổn, an tâm thật sự. Như vậy một đường đi đến bậc thang bằng gỗ phía Bắc, cách từ đường còn một khoảng, Lạc Thần mới buông ta xuống. Ta thở ra một hơi khí trắng, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên chợt nghe đến phía trêи phát ra một tiếng thét kinh hãi, đi theo, chỉ thấy một bóng người theo thanh trêи bậc thang đá nhanh như chớp mà lăn xuống dưới. Thân ảnh người nọ một đường lăn nhanh xuống, mắt thấy sẽ đụng phải chúng ta, Lạc Thần cúi lưng, dùng sức đem người nọ chặn lại, người nọ mới tránh cảnh ngã nhào. Ta sợ tới mức chết khϊế͙p͙, thầm nghĩ phương pháp lăn xuống này , phỏng chừng người này nhiều nhất cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng , vội vàng ngồi chồm hổm suy nghĩ nhìn thương thế của người kia. Ta đem người nọ lật lại, chỉ thấy ánh sáng của tuyết chiếu xuống, người nọ trêи mặt lộ vẻ hoảng sợ, dĩ nhiên là Đoan Yến. “Đoan… Yến? !” Ta kinh hãi. Đoan yến mặt mũi bầm dập, khuôn mặt tuấn tú cũng đều không còn, ngoài miệng đang nói lầm bầm. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đầu tiên là ngẩn ra, ngược lại nhìn về phía Lạc Thần, đột nhiên khóc nói: “Lạc cô nương, có… Có kẻ trộm a, cực kỳ hung ác, thiếu chút nữa muốn mạng của ta!” Lạc Thần sửng sốt, thoáng chốc tựa hồ nghe thấy cái gì, mạnh ngẩng đầu nhìn lại, biến sắc, mà ta theo tầm mắt của nàng nhìn qua, chỉ thấy mặt trêи tất tác vài tiếng, chính là có ba bóng người đạp gió vụt qua.