Dò hư lăng cổ đại thiên

Chương 137 : phỏng đoán

Quả nhiên Lạc Thần dự đoán không hề sai, sau khi qua giờ tý sẽ xuất hiện những chuyện kỳ lạ. Lúc trước tên trộm này từng đến từ đường của Vũ gia một lần, đoán chừng thù hằn trong lòng khó tiêu trừ, nên muốn thừa dịp đêm tế mộ cuối cùng, đến trộm lại thứ đó. Chính là lúc đầu nghĩ ban ngày chỉ có một người phá hư từ đường, không thể tưởng tượng được đối phương căn bản có đến ba người. Ta thấy ba bóng người kia thoáng vụt qua, nhón chân, nhất thời muốn đuổi theo, Lạc Thần nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy ta, nhè nhẹ lắc đầu, nói: “Đừng đuổi theo. Khinh công bọn họ cực tốt, chúng ta lại tới quá muộn, đuổi không kịp đâu, vả lại còn kinh động đến người trong cốc. Mai là ngày Lâm Hanh bái tế phụ thân, thận trọng vẫn hơn.” Ta nghe lời nàng xong, cảm thấy hợp lý, bây giờ đuổi theo cũng không kịp, sau đó thở dài từ bỏ. Đoan Yến ngồi co lại trêи bậc thang, đau đến lạnh người. Ta ngồi chồm hổm xem xét miệng vết thương của hắn, liền thấy trêи khóe mắt hắn có một đường xanh đen, nửa bên mặt có chút sưng phù, xem bộ dạng chật vật này chắc hẳn bị thương không nhẹ. Ta nhíu mày nói: “Ngươi đau lắm sao? Đoán chừng ngươi ra khỏi cửa không mang theo dược, để ta lấy dược đắp lên vết thương cho bớt đau, tiện thể lấy đá lạnh chườm lên vết sưng.” Đoan Yên ngưng rêи rỉ, hai tay chống đất, đôi mắt nhỏ dài hơi nheo lại, khóe miệng vẫn cong như thường: “Có những lời này của Sư Sư cô nương, ta sẽ không đau nữa, nếu ngươi có thể thổi miệng vết thương, vậy rất tốt.” Ta khóe miệng cứng ngắc run rẩy một chút. Quả nhiên, Đoan Yến này chẳng thể tốt lên được, nói vài câu ấm lòng với hắn, hắn lập tức được nước lên mặt. Ta nghĩ đến đây, sắc mặt lập tức lạnh vài phần, hỏi hắn: “Canh ba nửa đêm, ngươi ở đây làm gì?” Đoan Yến cười hắc hắc: “Sư Sư cô nương, người có tam cấp, ta lại đây đi vệ sinh, như thế nào, ngươi hỏi rõ ràng như vậy, hay là sau này muốn đi theo để xem?” Ta quá mức tức giận, quả nhiên ta không thể nói với hắn hơn ba câu, nếu vượt qua ba câu, ta đoán chừng sẽ hộc máu, đành cúi đầu phun ra một ngụm: “Chết không biết xấu hổ.” Đăng đồ tử này ngay cả vết thương trêи người cũng quên, lập tức vuốt mặt nói: “Ta chỉ dùng khuôn mặt này để kiếm cơm ăn, sinh ra tuấn tú như vậy, làm sao có thể chết được? Hoa Tích Nhan lúc trước có dặn dò ta, nói ta không được tức giận, cần phải điều hòa khí huyết, ta hiện tại nên nhịn, không cùng hắn so đo nữa. Ta…… nhịn. Ta đơn giản không thém để ý đến hắn nữa, đứng dậy, quay đầu đã thấy Lạc Thần cúi đầu cười nhạt, có vài phần cân nhắc mà nhìn ta. Ta trừng mắt liếc một cái, căm hận nói: “Ta sẽ không nói với hắn nữa, ngươi lại đây nói với hắn.” Lạc Thần vuốt cằm nói: “Được, ta đến nói.” Nói xong, Lạc Thần đi đến trước mặt Đoan Yến, đến sát hắn hỏi: “Mới vừa rồi ngươi thấy ba gã trộm kia, bọn hắn ở trêи đó làm gì? Có thể nói rõ cho ta nghe không.” Hai mắt Đoan Yến nhìn nàng chằm chằm, cười nói: “Lạc cô nương, ta nói, ngươi cho ta lợi ích gì?” Lạc Thần mỉm cười như trước, bất quá ở đêm lạnh, được tuyết quang phản chiếu, không biết sao nhìn có vẻ lạnh lẽo. Nàng một tay đặt trêи bả vai Đoan Yến, thản nhiên cười nói: “Đương nhiên là có lợi rất nhiều, nhưng xem ngươi là người nào.” Vài phần cợt nhã trêи mặt Đoan Yến lập tức biến mất, ngượng ngùng nói: “…… Không cần, Lạc cô nương tạm giúp ta giữ lại, ngày sau ta sẽ đòi.” Nói xong, nhìn thoáng qua phía trêи từ đường, trong mắt hào quang ảm đạm, nhớ lại nói: “Lạc cô nương ngươi cũng biết ta ở Bắc uyển, thực gần chỗ này, giờ tý đến rất nhanh, ta xuất môn đi vệ sinh, đi hơi xa một tí, liền thấy phía trước một bóng người lay động đi qua, hướng đi đúng là hướng về phía này. Ta hoảng sợ, nghĩ đến nửa đêm có trộm, liền lẻn đi theo.” Ta nói xen vào: “Từ từ, chỉ có một người, không phải ba người sao?” Đoan Yến nói: “Khi nãy ta xác thực nhìn thấy một người, gầy gầy cao cao, chính là khi ta đi theo, lên mấy bậc thang, thấy một căn phòng lớn, trêи mái hiên treo mấy chục lồng đèn trắng, rất xinh đẹp, rất khí thế, chỉ là nhìn giống như có tang sự, có điểm xui xẻo. Nhìn vào vách đá phía sau sáng trong suốt còn hơn cả gương, ta lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua chỗ nào khí thế như thế, nhà Vũ cô nương thật đúng là có tiền…..” Người này, càng nói càng thái quá…… Ta xoa ấn đường, đau đầu nói: “Không cần phải nói tỉ mỉ như vậy, căn phòng lớn kia là từ đường, chúng ta đều đi qua rồi, nói vào trọng điểm được không?” Đoan Yến bĩu môi nói: “Ta phải nghĩ đến hình tượng mới nói được, Sư Sư cô nương ngươi không thích nghe, ta không nói nữa.” Dừng một chút, mới nói: “Ta lén theo bên cạnh, đi vào cửa gì đó của từ đường, bên trong vừa trắng vừa đen, ánh sáng của lồng đèn trắng trêи cửa hành lang này lờ mờ, có thể thấy bóng của ba người, một người cao gầy, một người ục ịch, còn có một người hơi gù. Sau đó, ta chợt nghe được âm thanh khàn khàn mắng người của nam nhân.” “Mắng người?” Lạc Thần nhíu mày, “Hắn mắng cái gì?” “Hắn mắng tên rùa đen xấu xa khốn kiếp.” Đoan Yến nhớ lại, nhịn không được cười lên, sau đó nhướng mi một cái “Tên rùa thối Vũ Mạc Thanh này, lão tử vẽ con rùa lên bài vị của hắn, không ngờ… đám con cháu nhanh như vậy đã thay cho hắn cái mới, đố ăn đồ uống cũng lại dâng lên phục dịch. Bà nội nó không giải được hận mà, chuyện lão tử làm ban ngày không phải thành công cốc hay sao? Không được, ta phải vẽ lại một con nữa, rồi sau đó mới đem phá tan chỗ này!” Đoan Yến nói xong, lại giả giọng già nua trầm thấp, nghiêng mặt, cau mày nói: “Tứ đệ a, ban ngày ngươi khóc lóc om sòm nháo cũng nháo đủ, đè nén cũng phải tiêu bớt rồi chứ? Hắn chết đã nhiều năm, cũng không cách nào lừa gạt chúng ta nữa, chúng ta trước làm chính sự quan trọng hơn.” Sau đó ánh mắt hắn hơi nheo lại, chuyển thành thanh âm dày khỏe của thanh niên, cười nói: “Nhị ca, được rồi, tứ ca tính tình trẻ con, kệ hắn đi. Mộ thất sau từ đường, ta lúc trước thấy, nhưng không làm sao vào được, đoán chừng chỉ có con của Vũ ca mới vào được.” Lần này, hắn lại học thanh âm khàn khàn kia, mắng: “Thằng nhóc này, Vũ ca con mẹ ngươi! Gọi hắn là Vũ lão rùa! Đồ tồi đó, lòng dạ hiểm độc, là kẻ lừa đảo thối tha, nên sớm chết!” Ta thấy Đoan Yến không để ý người té bị thương, đôi mắt xinh đẹp hẹp đen dài, hào quang lóng lánh, chỉ một người diễn lại cách ba người lúc nãy nói chuyện, hát hí khúc rất tốt, nhịn không được “Xích” một tiếng, che miệng bật cười. Lại nhìn Lạc Thần, đôi mắt thâm thúy tuy thần sắc có vài phần suy xét, nhưng khóe miệng lại tràn đầy ý cười. May mà Đoan Yến diễn ra ba người này, ta ước chừng cũng hiểu được bảy tám phần. Nhớ lại lúc vừa lên núi tuyết có mấy dấu chân nam tử, ta mới nhận thức được khinh công vô thượng của ba người kia, tám chín phần dấu vết đó do bọn hắn lưu lại. Nếu ba người kia là quen biết cũ của Vũ Mạc Thanh, đoán chừng lúc còn sống có cảm tình với nhau, bằng không thanh niên kia sẽ không gọi hắn là Vũ ca. Bất quá, theo như lời của nam nhân nói giọng khàn khàn kia, Vũ Mạc Thanh năm đó đã lừa gạt ba người kia chuyện gì nên mới làm cho tình cảm đổ vỡ. Mà mục đích của bọn hắn không tốt lành gì, nhưng có thể khẳng định một điều, chúng muốn vào mộ của Vũ Mạc Thanh, vợ ông và hai con trai. Trong mộ thất kia có thứ trọng yếu gì, đáng để chúng nghĩ đến? Ta càng nghĩ càng thấy phân tích của mình hợp lý, không mười cũng đúng tám chín phần, trong lòng cũng rõ ràng hơn. Nhưng mà nói trở lại, Đoan Yến một mình diễn bai vai quả nhiên là giống như đúc, trêи mặt biểu tình biến hóa, so với lật sách còn nhanh hơn, không thể tưởng được người này lại được trời cho kỹ năng diễn xuất biểu cảm như vậy. Đoan Yến nhìn về phía ta, nói: “Sư Sư cô nương ngươi cười cái gì, ta diễn không tốt sao?” Ta vội lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi diễn tốt lắm, ta phải thưởng tiền cho ngươi.” Nói xong, quay sang Lạc Thần: “Lạc Thần, ta trêи người tạm thời không có ngân lượng, ngươi đánh cho hắn vài cái xem như tiền thưởng.” Lạc Thần gật đầu cười: “Đích thật là muốn nhận thưởng.” Nói xong hỏi Đoan Yến: “Tiếp theo ra sao? Ba người kia thế nào?” Đoan Yến sắc mặt hơi khổ sở: “Kế tiếp? Kế tiếp ta bị dọa đến mức gần chết khϊế͙p͙, lộn nhào chạy trối chết, không nghĩ đi lên bậc thang lăn xuống dưới, tiếp theo, liền gặp các ngươi.” Lạc Thần nghe vậy, quay đầu liếc ta một cái, lặng im một hồi, đỡ Đoan Yến đứng lên, lãnh đạm nói: “Đã như vậy, đêm đã khuya, chúng ta trở về trước, lát bàn bạc kỹ hơn.” Đoan Yến cầm lấy ống tay áo của Lạc Thần, cười đến gian xảo: “Lạc cô nương, ta nói nãy giờ rất nhiều, ngươi không phải nên thưởng cho ta sao?” Lạc Thần bất động thanh sắc rút tay ra, suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói: “Nên thưởng sao…… Ta dẫn ngươi trở về đắp thuốc, sau này khỏi hư hại dung nhan, để ngươi không mất miếng ăn.” Đoan Yến lập tức cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, ta hung hăng liếc xéo hắn một cái. Hừ, Lạc Thần đắp thuốc cho ngươi, ngươi sướиɠ chết được.