Triền miên với họa sĩ
Chương 1 : Nude
Cốc … cốc…
“Vào đi.”
Du Họa cẩn thận đẩy cửa vào: “Chào anh, em được anh Ôn giới thiệu đến thử việc ạ.”
“Ngồi xuống trước đi.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đang ngồi trước khung vải cao khoảng nửa người, dùng để vẽ tranh sơn dầu, anh ta cũng không quay đầu lại mà dùng cọ vẽ chỉ chỉ vào sofa bên cạnh.
Du Họa có chút bất ngờ.
Cô nhìn chăm chú vào bóng dáng trước mặt như người mất hồn, một lúc sau mới từ từ ngồi xuống, sau đó không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn về mũi chân của mình.
Tiếng sắp xếp lại giá vẽ cùng với vệ sinh cọ vẽ vang lên bên tai Du Hoạ, mặt Du Họa lúc này nhiễm hồng y như màu nước rửa cọ vậy.
“Cởi quần áo.”
Du Họa hoảng sợ, khoé mắt hiện lên một màu đen của quần tây, ngẩng đầu mới phát hiện người nọ đã đứng kế bên cô.
“Cởi quần áo.” Người đàn ông phát hiện cô người mẫu nhỏ đang ngớ người ra nhìn mình, khuôn mặt thì đỏ bừng, bèn lặp lại một lần nữa.
“Ơ…
Dạ.”
Du Họa buông túi xách, từ từ cởi quần áo trên người, trong đầu tự làm công tác tư tưởng cho mình nên dứt khoát, thời buổi bây giờ khó có thể tìm được công việc nhẹ nhàng mà lương cao như thế, cởi quần áo thôi mà…
Huống chi, chỉ là làm người mẫu của người ta…
Quần áo mùa hè mỏng manh rất nhanh từ trên người tuột xuống, rớt ở bên chân cô, cuối cùng trên người cô chỉ còn lại duy nhất bộ nội y màu cam.
“Như vậy… được chưa ạ?” Du Hoạ cảm nhận ánh mắt người đàn ông đang lướt trên cơ thể mình, cô co người lại, không dám ngẩng đầu nhìn người nọ.
“Cởi toàn bộ.”
Người đàn ông dùng giọng điệu không cho phép phản bác, cô cắn môi, bất đắc dĩ từ từ đưa tay đến trước ngực.
Không khéo hôm nay cô mặc chính là loại khóa áo ở phía trước, nếu cô muốn cởi áo lót ra chỉ có thể ở trước mắt anh ta mà cởi, phơi bày đôi gò bồng đảo trắng muốt cùng hai khoả anh đào.
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, cả người cô đều mềm nhũn, đôi tay chả có miếng sức lực nào hết, cả buổi trời vẫn không cởi mảnh vải nho nho ở trước ngực xuống nổi.
Du Họa run run rẩy rẩy dùng hết toàn lực cởi bỏ khóa áo, hai chú thỏ trắng vừa được giải phóng, anh đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay chống hai bên đùi cô, tỉ mỉ thưởng thức phong cảnh trước mặt.
Người đàn ông nhìn cảnh đẹp trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Vài sợi tóc đen của cô người mẫu nhỏ rơi lác đác trên đỉnh đồi nơi cao ngất, tương phản hoàn toàn với làn da trắng nõn nà, hai khoả anh đào xinh xắn chưa từng có ai hái run rẩy theo mỗi nhịp thở của cô, dường như chúng muốn dụ dỗ anh cúi xuống ngậm vào trong miệng, cắn, tận tình yêu thương liếm mút một phen.
Màu hồng nếu đậm thêm chút nữa sẽ càng đẹp mắt. Anh nhìn hai quả anh đào chăm chú, tưởng tượng chỉ cần dùng sức mút mạnh hơn một chút, chờ cho nó nhẹ nhàng sưng lên là có thể trở thành màu sắc mà anh muốn.
Quá… gần …
Gần quá rồi…
Du Họa định thần lại mới chú ý đến khoảng cách hai người quá gần.
Khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ đó hiện giờ đang ở ngay trước mắt của cô, đôi mày rậm, sống mũi cao, còn có hình dáng đôi môi xinh đẹp, trong đầu Du Hoạ toát ra một ý tưởng nguy hiểm không thể kiểm soát nổi: cô chỉ cần vờ như vô tình ngã về phía trước một chút, là có thể làm anh ấy hôn lên quả anh đào.
Sau đó anh ấy sẽ giống như trong mộng, dùng đầu lưỡi lướt khắp đồi núi tuyết trắng mềm mại của cô, liếm ướt chúng, khiêu khích hai viên trái cây cho đến khi nó đứng thẳng, sau đó anh sẽ từ từ ngậm lấy, mạnh mẽ liếm mút.
Giờ phút này đây, có một sự vi diệu không hề nhẹ đó là suy nghĩ của hai người không hẹn mà gặp, va chạm chan chát với nhau.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
197 chương
263 chương
172 chương
36 chương
73 chương
16 chương
5 chương
105 chương