[Đm] Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ
Chương 16 : 16
Mấy hôm đầu sau khi cậu khỏi, hắn chỉ đem cậu loanh quanh trong thành, kiếm cái gì chơi cái đó.
"Sói ca, Sói ca!! Làm thế nào mà con bé kia bay như chim thế?"
"....."
"Sói ca, Sói ca! Nó rõ ràng thuộc tộc sói của Sói ca! Thế mà bay như chim ấy!"
"...."
"Woaaaa!!! Nó là nội gián chắc luôn!"
"...."
Hắn dùng hai ngón tay kẹp ngay cái mỏ vịt của cậu. Ồn ào quá đi mất! Nên đi đâu cũng bị người ta chú ý soi mói mà!
"A a, ô é ia ìn a ìa... Áo óa, a à ụa em òi à..."(A a, cô bé kia nhìn anh kìa! Láo quá! Anh là cụa em rồi mà!).
Giờ lại mắc thêm cái tật ghen vô tội vạ.
Thi thoảng hắn sẽ ngồi dậy cậu chút kiến thức pháp thuật phòng thân.
Bất quá, cậu chỉ là con người bình thường, cứ gật gà gật gù ậm à ậm ừ nghe hiểu rồi liền ngả đầu lên vai hắn ngủ.
"Đừng có lười."
"Hừ, thế em lấy chồng để làm gì?? Có chồng không dựa thì dựa anh hàng xóm à?? Thế nên phép thuật các thứ, em không cần học. Có Sói ca bá đạo mạnh mẽ là đủ rồi!" - Tiếp tục lười biếng ngồi trong lòng hắn.
Ăn hại đã nâng tầm.
Mặt dày đã phủ thêm một lớp.
"Sói ca, em tự hỏi. Sao anh là hoàng tử mà rảnh thế nhỉ?"
"Sắp hết rảnh rồi."
"Hể???" - Cậu bất ngờ ngẩn đầu lên, vô tình bật skill "Thiết đầu công" cho cằm hắn một hit. Chép miệng xin lỗi cho có rồi giương to mắt cầu giải thích.
"Mai nói." - Hắn giận dỗi xoa xoa cái cằm.
____ _______
Hít hà lông sói, bỗng, Hữu Bân nhớ mình đã từng đọc được một mẩu chuyện nhỏ như thế này:
- Một thanh niên đang đi trên đường, bỗng thấy một đám người xúm vào, thấy có máu chảy lênh láng....
Cái tính tò mò ai chẳng có, thanh niên này muốn vào xem lắm, nhưng mà chen không nổi. Bỗng, thông minh đột xuất.
Nói dõng dạc:"Lui hết ra! Đó là bố tôi!".
Không ngoài dự liệu, đám đông dạt hết sang hai bên.
Điều đó không quan trọng, quan trọng là giữa vũng máu là một con chó Ngao.
"Há há há!!!" - Hữu Bân nghĩ lại liền lăn ra cười, thiếu điều lấy tay đập lưng sói bôm bốp.
Mụ nội nó! ╮(╯▽╰)╭ Thế quái nào con cẩu đó đẻ ra thằng kia giống người thế nhỉ???
"Đừng làm loạn."
"Sói, Sói ca, em kể anh nghe cái này!!"
"Dẹp, chuyện con chó Ngao, nghe ngươi kể 10 lần rồi."
.... Hữu Bân phụng phịu nằm ngoan trên lưng hắn. Nhìn mấy sợi lông sói trắng muốt, thật thích nha! Toan bứt lấy một sợi, mà sợ.... giành ngay một vé cắm cổ xuống đất...
Gì chứ... Giờ cậu chưa muốn chết nha...
"Đến rồi.
Nháy mắt, hắn liền hóa người, song, rất nhanh đã phi tới đỡ lấy cậu từ trên cao rơi xuống.
Đẳng Tước hiện tại không khác nào bế một đứa trẻ sơ sinh bởi vì... cậu quấn quá nhiều lớp áo lên người...
Hắn nhíu mày, thế quái nào Hữu Bân cậu suốt ngày ru rú một chỗ, ăn cũng rõ nhiều mà sao... cân nặng vẫn y hệt như ban đầu nhỉ? Hắn nuôi cậu không đúng cách hay con người này bẩm sinh ăn uống không bao giờ béo?
Một tay bế cậu, tay kia bẹo má, chậc, may mà cái má này có béo lên a... lại còn mềm hơn nha...
"Anh... àm.. ái... ông... ì... ế?"(Anh làm cái lông gì hế?)
"Ngươi ăn nhiều, béo lên rồi đấy. Lợn con ăn hại."
.......
Các người không biết đâu! Các chị em phụ nữ khi nghe người khác nói mình béo, sẽ chia làm 2 lọai.
Loại 1:
Bước 1: Bật mắt sharingan.
Bước 2: Giáng long thập bát chưởng, tiểu lí phi dép, sức mạnh Phồng Tôm - Đấm phát chết luôn.
Loại 2:
Bước 1: Cười nhẹ nhàng.
Bước 2: Trong đầu vạch ra nghìn kế hoạch thủ tiêu con mồi.
Bước 3: Âm thầm triệu hồi hội chị em siêu nhân đến đánh hội đồng.
Tóm lại là, giữ cái miệng, không nhờn với chị em phụ nữ được đâu. - Một thằng anh trai có con em gái thuộc loại 2 chia sẻ.
Nhưng bất quá có liên quan gì đến cậu không?
Tất nhiên!
Là không!
"Ứ hự, tim em bị tổn thương sâu sắc nè huhuhu :( anh có biết khi bị chồng chê béo... người vợ sẽ đau lòng như thế nào không? Anh biết khôn---"
"Ở kia kìa." - Hắn chỉ tay về ngọn núi ở rất xa, đỉnh núi chìm trong màn sương khói trắng xóa, rồi nói tiếp -"Tầm 3 tháng nữa, ta sẽ ở đó."
Mặt bánh bao mấy giây trước bày trò ăn vạ, giờ đã đổi sang sắc thái lạnh như tiền. Cất giọng lạnh lùng.
"Ở đó có gì? Có mỹ nhân hả? Nên anh mới tới đó! Hừ!"
"Phụt..." - Cái mặt của cậu mà bày ra cái trò mặt than... rất ư là buồn cười nha... -"Cũng chẳng lâu nữa, ta sẽ kế ngôi, sẽ được ban cho sức mạnh... Nói ra ngươi cũng không hiểu, tóm lại là ta sẽ ở đó để tu luyện, thế thôi."
"Hừ, tôi chẳng tin đâu. Đàn ông các anh không ai đáng tin cả. Hừ, anh chán cơm thèm phở chứ gì? Hừ!" - Cậu cố gắng vùng vẫy để được thả xuống, lạch bà lạch bạch đi sang chỗ khác.
Y hệt con vịt ấy.....
Một sải chân của hắn tất nhiên dài hơn của cậu rồi, chẳng cần vội, cứ bước từ từ liền đi ngang bằng Hữu Bân.
"Hữu Bân, tôi nghĩ chúng ta đang hiểu lầm nhau. Không biết có nên hòa giải hay không?" - Hắn cố tình nhái lại cái giọng điệu ban nãy của cậu.
"Quá muột rồi. Ít tuu lết(Its too late), tôi và Đẳng Tước anh đây không còn gì để nói. We dont talk anymore."
Ngó thấy cậu phồng mang trợn má, gằn từng chữ... rất cưng nha... Muốn ôm quá đi..
"Chết thật. Hữu Bân, anh sao đàn bà quá vậy?"
"Đẳng Tước à, anh biết không? Thật ra thì mỗi người đàn ông đều được một người phụ nữ sinh ra. Mang trong mình tính đàn bà là chuyện quá là bình thường."
"Hữu Bân có cái miệng rất thích hoạt động."
"Đẳng Tước, biết khó thì nhanh lui. Anh đấu không lại tôi đâu."
Bỗng lặng một hồi, không thấy hắn trả lời... nhịn không được quay sang trái, phải để kiếm hắn... mà không thấy. Quay ra sau cũng không thấy...
"Tước ơi là Tước, anh nhỏ nhen. Vợ anh ích kỉ một chút cũng không chiều được sao?... a... ui..."
Hữu Bân vừa bị thứ gì đó chọi vô đầu, tức giận ngẩng lên. Hóa ra hắn đang ngồi vắt vẻo trên cây. Cúi xuống nhặt lên "ám khí", ra là một quả táo đỏ mọng.
"Thế giới cổ tích có khác, ảo thật đấy." - Há miệng cạp một miếng lên bé táo xinh xinh... Ngon quá là ngon!
Miệng còn đang ngậm đầy táo, thế mà Hữu Bân đã ư ứ đòi hắn cho thêm.
Không hề xấu hổ gỡ mũ len trên đầu làm túi, cứ mở banh ra, đợi chờ hắn thả táo xuống cho...
"Hữu Bân, tôi thích ăn mảnh lắm." - Hắn che miệng nén cười.
"Đẳng Tước, anh đàn bà quá đấy!"
"Ai bảo mẹ tôi là phụ nữ như anh nói." - Đoạn, hắn lại há miệng cố tình cạp thật chậm trái táo.
.... Hữu Bân ở dưới cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt ừng ực... Bắt đầu lộ nguyên hình, tai cún đuôi cún liền lộ.
Mắt sáng long lanh thần chưởng.
Tuyến nước mắt rất thức thời liền hoạt động.
"Hức hức, Sói ca anh yêu, anh phải thương em chứ... ứ ư ư..."
Hắn hái thêm vài quả nữa, nhảy xuống, lấy quả mọng nhất, dơ ra trước mặt cậu như một lời khiêu khích.
Gì chứ, ngu gì không ăn. - Một ăn hại-er chia sẻ.
Không hề tính toán, Vi Hữu Bân há miệng, chộp tới.
Bất ngờ hắn thu táo lại ra sau, thay vào đó lợi dụng cơ hội hôn cậu một cái.
______ _
Vậy là không phải ngẫu nhiên, Mèo ca có dự tính cả rồi.
3 tháng.
_____ ______
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
11 chương
140 chương
21 chương
19 chương
26 chương
13 chương