Sau khi được hắn cẩn thận thanh tẩy bên trong, Hữu Bân mới có thể an tâm nhắm mắt ngủ. Gạt đi tóc mái che gần hết mắt của cậu, hắn cúi thấp đặt lên chiếc hôn. "Ngủ ngoan." ____ _____ ______ _____ "Em không thể nào tin rằng... một sớm mai thức dậy... Nắng vẫn chan hòa... Chỉ.. một điều là... Anh.. chợt biến mất... A a a ui... cái mông em... Ahuhuhu!!!" - Hữu Bân nước mắt sụt sùi nằm bất động trên giường, nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài kia, u buồn thốt lên câu ca sến sẩm. Đẳng Tước nằm gọn ngay mép, cách xa cậu vừa đúng 2 mét trên chiếc giường kingsize. Điều thứ nhất, hắn ghét ồn ào. Tai sói của hắn tự hào là nhạy bén nhất tộc, không thể bị cái giọng vịt bầu kia làm hỏng. Thứ hai là, chỉ vô tình chạm nhẹ 1 chút thôi, cậu sẽ la ầm lên. Sẽ dẫn đến hậu quả như điều 1. "Tại em... hức hức... đã vô tâm hay tại.. mông em không cong như mọi ngày... Nên giờ đây khi lời anh nói anh không tin em nữa rồi.. Trong tình yêu, đôi lúc ta hay giận hờn.. em biết.. Nhưng mà ahuhu cái tên Sói ngốc nhà anh!!! Đau đau!! Đau!!! Em đau!!! Là do anh!!" Hắn thấy bất công thế nào ấy, chính là cậu đêm qua sướng đến nỗi ra còn nhiều lần hơn hắn, thế mà giờ cứ kêu kêu, gào gào như thế là Đẳng Tước hắn đã hấp diêm cậu không bằng. Không có hấp diêm. Không có đâu. Vì nó có sự đồng ý của hai bên mà. Không. Hắn không có hấp diêm cậu. "A hu hu hu trinh tiết người phụ... người đàn ông thật đẹp đẽ biết bao, nó tựa như đóa hoa pha lê thuần khiết mỏng manh... Hức hức.. thế mà giờ bị tàn lụi trong tay kẻ thô bạo... Hức hức... Ngày gặp được anh.. hức.. em tưởng đâu... đời em hạnh phắc... nhưng đành sao... lấy đi ngọt ngào... rồi để lại em.. hức biết bao nỗiiii sầuuuuu..." .... Ăn vạ chi thuật của ninja Hữu Bân thuộc làng Ăn Hại ít nhiều đã tác động đến Đẳng Tước. Không, hắn đính chính hắn không có hấp diêm cậu. Nhắc lại, nó có sự đồng ý của hai bên. "Hức hức khổ thân tôi... ư ư..." Nhắc nhắc nhắc lại, cậu ta cũng rất sướng mà, hắn không có hấp diêm. "Ngày xưa em bán sữa đậu nành... Ngày nay em bị thông cúc hoa a... em... chính em ngày xưa đó..." Hắn... hắn... Đã hấp diêm cậu sao??? Thượng Đẳng Tước hoang mang hết sức, hai tay ép chặt tai để né tránh những lời than vãn cáo buộc tội ác tày trời hắn gây ra... "Rầm." Ngó thấy hắn đã ngã luôn xuống nền, Hữu Bân vui vẻ cười khanh khách!! Hừ!!! Cho chừa!! Can tội hành cậu lên xuống!! Có khác gì ngựa giống chính hãng đâu! A a.... Nhúc nhích một chút thôi đã thấy tê tái tâm hồn rồi... Hức hức... đau đớn quá đi... Sinh ra la một thằng con trai đã khổ! Là thụ còn khổ hơn! "Em sẽ tự tử để chấm dứt cơn đau này..." Hắn áp má lên sàn gỗ, tĩnh tâm. "Em đau..." Sau cùng là lỗi của hắn rồi... "Em đói..." "Ăn gì?" Nói đến đây hắn ngồi dậy, tỳ cằm lên mép giường, vểnh tai nghe chỉ thị của cậu. "Ăn anh." - Cậu ha há miệng muốn cạp - "Đùa thôi, ăn như bình thường là được. Hầy, đau quá. Nằm mãi chán quá đi...." Hắn từ tì cằm lên thành giường đã chuyển sang lấy hai tay chống má nhìn. Đuôi sói to sụ mềm mượt hiện ra bao trọn lấy Hữu Bân. "Để chút bôi dược sẽ đỡ. Kêu nhiều khàn cổ. Kêu ít thôi." Thấy hai má hắn nhăn lại, môi bất đắc dĩ chu ra, Hữu Bân thấy đỡ đau hẳn, vươn tay ra tính chạm vào hắn thì không tới. Tính rụt lại thu về thì đã bị hắn bắt lấy. Đẳng Tước tỉ mỉ hôn từng ngón tay. Hào phóng để cậu ngồi tết bím cho lông sói của mình. Mãi mới lưu luyến rời ra, xuống tìm cái ăn. Rất nhanh đã quay trở lại, bưng đến bát cháo hoa. "Em bị đau cúc không có đau miệng! Em không ăn cháo!" Đi lên đi xuống, đi tới đi lui, mãi mới có món hợp ý cậu. Ngồi bồi cậu ăn xong hắn cũng phát mệt. Không quan tâm nữa, cũng nằm lăn lên giường, quàng tay lên người cậu chứ không dám ôm. Hai người ngủ một mạch từ trưa cho đến tận 6 giờ tối. Lại hầu cậu ăn lần nữa! Hắn dù rất muốn tự tay tắm cho cậu nhưng ngại tay chân thô, vụng về.. Đành cắn răng chấp nhận để nữ hầu làm. Thượng Đẳng Tước hắn từ lúc sinh đã là một ông vua con. Chưa từng động tay vào làm việc gì, cơm dâng tận miệng áo đem tận nơi. Hắn cũng chẳng phải lo lắng nhiều, vì xung quanh hắn đều là những người đã qua tuyển chọn, tất thảy đều ưu tú. Rằng, từ cái ngày hắn gặp chú Cún nhỏ ăn hại nhất trần đời, những cái gì hắn ghét nhất, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ hắn phải thấy thế mà, cái con người này cứ tùy tiện trưng ra. Tất cả đã thay đổi. Một Hữu Bân ăn hại, thích làm nũng, lắm điều. Đặc biệt cái khoản ăn vạ mới thật dọa người. Chính hắn cũng không biết tại sao lại quan tâm cậu nhiều đến như vậy. Hắn mặc danh kì diệu từ lúc bắt đầu đã không chán ghét, lâu dần thành yêu thích tất thảy. "Đã bôi dược chưa?" - Hắn tính toán thật chi li độ dầy của gối rồi thì căng chỉnh góc nghiêng để cậu dựa vào thoải mái nhất có thể. "Sao đó giờ em mới nhận ra Sói ca lại hoàn hảo thế nhỉ?" "Sai rồi. Ta có khuyết điểm." Giờ đã đỡ đau hơn nhiều, Hữu Bân có thể cử động nhẹ, bơ luôn cái gối bông hắn mất công sắp đặt, an nhiên dựa vào lòng hắn. "Khuyết điểm của Sói ca là gì?" "Chính là ngươi." - Tay Đẳng Tước đặt sau gáy cậu, khẽ đẩy, thuận tiện hắn cúi xuống hôn, nói tiếp -"Ngươi là của ta, cái ăn hại, ăn vạ, thích làm nũng, lắm điều của ngươi đều là của ta." "Há há khổ chưa kìa. Biết sao được. Yêu rồi phải chịu thôi...." Hai người tựa bên nhau, rồi cùng hướng ra cửa sổ. Ngoài kia, trăng tròn vành vạch, ánh trăng vàng chiếu sáng một góc phòng. "Để ta đóng cửa sổ." Hắn toan đứng dậy liền bị cậu giữ lại, cười mỉm:"Để ngắm thêm chút nữa." Để ngắm thêm chút nữa, chút nữa. Để em níu giữ lấy khoảnh khắc này. Để em khắc sâu nó trong tâm trí. Để em biết rằng, em có anh. Gió khuya vi vu vi vu, rèm lụa đu đưa đu đưa. _____ _____ ____ Ngay sáng hôm sau, cậu hóa siêu nhân bay nhảy bay nhảy, rất ư là tăng động a! Dược thượng hạng có khác! Qua một đêm liền lành như chưa từng lành!! Chữa mông lại thành ra bồi bổ thêm cho cái miệng. Lại bắt đầu ồn ào, ồn ào, nháo loạn cả lên, sống chết lôi hắn dậy. "Đi! Chúng ta đi chơi tạo kỉ niệm tươi đẹp nào!!" "Ta ước ngươi bị câm là đúng." ______ _______ ___