Muốn Trốn Đâu Có Dễ
Chương 1
Nguyễn Phan Hoàng Đức, 1 học sinh đi trễ mọi ngày và mọi năm, 5 năm cấp 1 và 4 năm cấp 2 đi trễ, trèo tường vô riết. Năm nay đã lên cấp 3 rồi, quyết tâm dậy sớm, nếu được. Hôm nay là thứ hai, đang ngủ ngon lành bỗng nhiên mẹ lây dậy.
" đầu năm khai giảng mày làm ơn đừng có đi trễ nha con. "
" dạ, dạ con dậy ngay"
Làm vscn, nhìn lại đồng hồ, bỗng chạy với tốc độ tên lửa, xách cặp chạy xuống nhà, đi qua phòng ăn chỉ kịp vơ lấy mấy cái bánh mì vuông, chạy ra sân giắt chiếc xe đạp Martin, đạp đi. Vừa ra đường cái, á á! Mới 6:00 mà kẹt xe rồi trời. Lội trong cái dòng người đông đúc, cuối cùng mới thấy một con hẻm ra đường X, cũng may trường Hoàng Đức chỉ cần chạy ra đường X, quẹo hẻm Z là tới trường THPT Kiên Phong. Vừa mới tới bãi đổ xe đã thấy full, xem bảng giá để xe còn muốn đột quỵ luôn đó trời. Đắt gì mà giữ, xe đạp 5k, xe máy 10k, xe tay ga 15k, xe hơi 20k ( au: giá để xe đạp như vậy mắc lắm hả anh? Hoàng Đức: mắc lắm mày ơi, bên cấp 2, có 2 ngàn rưỡi à! au *cạn lời*), vừa bước vô trường, đã thấy con Ferrari đời mới màu bạc, cửa xe mở, bước ra là 1 thằng con trai, tóc bạch kim, ớ sao để tóc bạch kim trời, không sợ bị coi là già hay sao. Chứ đâu như đây, gen đây chuyền của ba là tóc đỏ hơi ngả hồng, nhìn giống con gái gần chết ( au: bởi vậy anh mới nằm dưới.), da trắng, tóc cốt keo, ba lô đeo 1 bên, nhìn cũng ngầu phết ấy nhở. Thôi, chuyện đó quan tâm làm gì, bây giờ tìm lớp cái đã, nếu không...
"NGUYỄN PHAN HOÀNG ĐỨC"
Biết ngay mà, chị đại hồi cấp 2 của lớp. Tên đầy đủ của bả là Trương Nguyệt Xuân Nghi, lớp phó học tập kiêm luôn kỉ luật, đang đi tới. Cô có mái tóc màu nâu hạt dẻ, thường cột đuôi ngựa.
" yo chị đại, lâu không gặp. "- Hoàng Đức nở nụ cười rất tươi. Tươi đến nỗi mà Xuân Nghi đánh mạnh vô vai, làm Hoàng Đức hét lên vì đau.
" chịu đại cái đầu ông. Sao giờ này mới tới hả? "
" thôi kệ ổng đi, 9 năm liền đi học muộn phải trèo tường vô. Nay, đi học sớm như vậy là hay lắm rồi đó"- trời ơi, mừng hết sức. Có người giải vây cho. Là 1 cô gái tóc trắng, cột thắt nơ. Tên đầy đủ là Diệp Linh Thanh Ngọc.
" đúng rồi đó. Đi tìm lớp đê, nếu không trễ mất. "- cô gái tóc hồng kế bên Thanh Ngọc là Phan Quỳnh Nghi.
Cả đám đi tìm, tìm được rồi, lớp 10a9. Vô tìm chỗ ngồi, lại là bài giảng năm nào. Thế nên ngủ gà ngủ gật, chỉ có Thanh Ngọc là tỉnh, vì nãy giờ quất hay li cà phê mà. Bỗng nhạc nổi lên, mở mắt ra, lại múa với quạt tay cùng hoa sen. Bỗng nhạc tắt đi, nhạc của Sếp Tùng từ khi nào vang lên. Đang hát theo nhạc, bỗng nhạc tắt đi, thầy hiệu trưởng đang cười đi tới.
" học tập, thi đua là có đủ, năm ngoái đã đạt được thành tích đáng khen, năm nay phụ thuộc vào các [email protected]&+*^%#~>€¥$.......................€_¥|$~>|
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
81 chương
14 chương
22 chương
8 chương
83 chương
61 chương
11 chương