“A, dì nhỏ ơi, dì mau cứu cháu.” “Gì…gì vậy Khiêm? Cả ba người làm gì vậy?” Thiệu Khiêm từ sáng sớm đã bị chú nhỏ chủ lớn kéo đầu dậy đi mua mấy thứ đồ chuẩn bị này đây. Bọn họ mua sắp đầy đủ đến mức muốn mua cả trung tâm thương mại kia mất rồi. Đã thế còn nghĩ nhiêu đây chưa đủ, muốn mua thêm, mua thêm nhiều nhiều nữa. Cậu từ đêm qua mới ngủ an giấc được mà chưa gì lại bị phá mất tiêu rồi. Lẽ ra ngay từ đầu cậu nên ở biệt thự Tâm Phúc mà cha mình tặng, chứ ở đây ngày nào cũng sẽ bị làm cả hai người kéo đi đầu này, đầu kia. “Chú lớn mua đồ cho dì lớn để chuẩn bị sinh em bé, còn chú nhỏ thì nghĩ sớm muộn gì dì nhỏ cũng sẽ sinh con nên mua theo chú lớn đấy.” Đình Thiệu Khiêm mách lẻo mà kể lể với cô. Thục Yên sau khi nghe xong liền đen hết cả mặt mũi nhìn con người kia đang nở nụ cười mà Thục Yên dùng hết sức lực gầm lên: “Đình Thư Huân.” Đình Thiệu Khiêm bị dọa sợ đến tái cả mặt, hắn vội vã chạy đến bên cạnh cô, cười hề hề mà lấp liếm qua chuyện. “Bà xã, em đừng giận, anh cũng chỉ muốn lo trước thôi.” “Ai mượn anh đâu mà anh làm thế hả?” Thục Yên véo nhẹ vào hông khiến hắn uốn éo cả người lên, hắn nhăn mặt mà xin tha. “Anh…anh lo thôi mà.” Thục Yên liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi cô lại nhìn xung quanh, nó hơn những gì mà hắn mua cho một đứa trẻ, những thứ đồ này dùng cho mười đứa một lượt vẫn được. Mà cô nghe ngày qua Đình Thư Huân có ý đưa Đình Vân Huân cùng Lý Kha sang nước ngoài cơ mà? “Nhưng mà sao lại mua đồ nhiều như thế, không phải anh chị sẽ qua Canada sao?” “Không, anh em anh bao năm mới gặp lại, kì này anh muốn cả hai anh em sống cùng nhau, hơn nữa anh muốn mở rộng thị trường ở đây, sau đó giúp Vân Huân làm một vị trí thật tốt.” “Nhưng…ở Canada ai sẽ lo việc cho anh?” “Anh có gọi cho Đình Mục Hiên rồi, có lẽ ngày mốt nó sẽ đến đây chào anh rồi bay sang Canada.” Mi tâm của Thục Yên lần nữa co lại. Lại là một nhân vật tầm cỡ nào ở gia tộc Đình gia đây? Từ khi biết được Đình Ly, Đình Gia Linh cùng tất cả mọi người ở Đình gia tại đây cô nghĩ là sẽ không còn ai nữa. Nhưng càng lúc Đình Thư Huân lại nói nhiều cái tên rất khác biệt, không lẽ là chưa hết con cháu chắt gì của hắn sao? Cô lại lo cho con mình sau này, lỡ đâu gặp ai cũng không biết không biết như cô có gây thù gì với người ta không nữa. “Đình Mục Hiên là ai.” Cô lên tiếng hỏi hắn, nhưng Đình Thư Huân dường như đang chú tâm đến mấy món đồ trẻ em trước mắt, hắn đáp lại câu xanh rờn: “Là con trai anh.” Con trai anh? Con trai anh? Câu trả lời hơi mâu thuẫn với những thứ cô suy nghĩ trong đầu, cứ tưởng hắn sẽ nói là cháu hay chắt nhưng lần này lại là con? Không lẽ Đình Thư Huân có con bên ngoài thật sao? Thục Yên nghĩ đến hắn có người phụ nữ bên ngoài, tâm tình liền khó chịu, mặt mũi đều cau có hết cả lên. Tay liền gạt phăng lấy đôi tay đang choàng qua eo mình, xoay người mà bước lên phòng. Thật tình Đình gia từ trên xuống dưới đều giống nhau, tại sao đàn ông lại có thể ăn chơi bên ngoài đến mức có con mà phụ nữ Đình gia chỉ có thể chịu thiệt? Như thế là không công bằng! Tuy cô đồng cảm nhưng không có nghĩa cô tán thành ý khi nữ nhân Đình gia nhận con giết mẹ, điều đó rất đáng trách, ai cũng có quyền được yêu thương mà. Đình Thư Huân cảm thấy rất lạ, cô bị gì sao? Lúc này lão Đàm mới mở lời giải thích giúp dấu chấm hỏi to đùng đang ở trong đầu hắn. “Ông chủ, ông vừa nói Đình Mục Hiên là con trai, con trai ông chủ!” Lão Đàm còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “con trai” với hắn, ý muốn nói hắn nói thiếu mất một chữ “nuôi” rồi nên cô mới tức giận như thế. Thiệu Khiêm biêt dì nhỏ đang ghen, cậu liền hớn hở chọc ghẹo chú nhỏ: “Ấy chết rồi, chú nhỏ có con bên ngoài, kì này chú chết chắc.” Đình Thư Huân liếc mắt Đình Thiệu Khiêm một cái, cậu lặp tức ngoan ngoãn không nói điều gì nữa. Chỉ sợ mở lời chú nhỏ lại đấm vào mỏ cậu thì sợ hãi lắm. Nhìn Đình Thư Huân dịu dàng điềm đạm như vậy, bên cạnh Thục Yên lại như một con mèo con, lâu lâu lại động dục thì hắn lại rất khắt khe, rất tàn khốc. Đừng nói chi xa, năm cậu lên mười bảy, cậu ăn chơi tập tành hít lá cỏ, lại dựa vào cháu đích tôn Đình gia mà làm việc trái pháp luật, đụng độ người khác, lần đó Đình Thư Huân đã đích thân bắt cậu từ trường quốc tế về nhà dạy dỗ. Chẳng biết ăn bao đòn roi cậu mới chững chạc như ngày hôm nay. Vết sẹo do roi quất vào mông vẫn còn đây, nên mỗi khi nghe hắn còn đánh vào mông mình thì cậu rất, rất là sợ. Đời này bị đánh một lần như thế đã là quá đủ với cậu rồi. Đình Thư Huân căn dặn lão Đàm nên thi công một công trường nhỏ nằm chính giữa Tâm Cung và Tâm Phúc, cả hai anh em hắn dự định sẽ để trẻ con Đình gia ở đấy, vừa có không gian riêng tư, vừa đỡ vướng bận chuyện của người lớn. Ý sau chả tốt lành gì cả nhưng anh em hắn lại đồng lồng như tìm được tri kỷ vậy! Cạch. Đóng cánh cửa phòng mình lại, hắn đưa mắt nhìn cô đang nằm đó, cả gương mặt đều ụp vùi xuống gối. Đình Thư Huân nằm ườn xuống bên cạnh người cô, tay lại hư hỏng mà vỗ bôm bốp lên mông cô, thật là đàn hồi. “Anh bị điên sao mà đánh?” “Em giận anh sao?” “Không.” “Có thật không?” "Không có! Càng đáp, giọng cô càng cao, cô như muốn nạt nộ vào con người này, rất là đáng ghét. Nhưng Đình Thư Huân lại bật cười khanh khách, hắn véo nhẹ vào mũi cô. “Nói dối.” Bị bắt bẽ như thế, từ thẹn quá hóa giận, Thục Yên hĩnh mũi, ngồi bật dậy đấm vào lồng ngực hắn bụp bụp. “Ừ nói dối đấy, đáng ghét.”.