Khi cô tỉnh dậy đã là quá trưa rồi, Thục Yên đau nhức mà lết cái thân xác đầy dấu hôn xanh tím trên người.
Nhìn ngắm mình trên gương, ngoại trừ gương mặt hồng hào ra thì khắp cơ thể đều là vết tích của đêm qua.
Đình Thư Huân thô bạo đòi hỏi trên người cô như vậy còn không cảm thấy đủ, đến khi cô khóc lóc năn nỉ hắn ỉ ôi hắn mới chịu buông tha cho cô ngủ.
Trước khi cho cô ngủ còn đòi vệ sinh bên ngoài cho cô, cô mới thèm vào à?
Nói là làm chăm cô, thực chất thì muốn ăn đậu hủ của cô tiếp thôi, cô quá quen với tình cảm này rồi.
Cũng may mỗi phòng đều có vách ngăn cách âm chuẩn Châu Âu nên Thục Yên mới an tâm không để người ngòai nghe được.
Bọn họ mà biết nữa thì mặt mũi cô nên dẹp và cất xuống đất rồi.
Trời đã đầu đông nên tất nhiên không khí cũng không mấy dễ chịu gì, lạnh run hết cả người.
Khí hậu như vậy Thục Yên mặc áo dài quần dài chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ đâu, nên cũng an tâm.
Mở cửa phòng bước ra ngoài, Thục Yên định sẽ bỏ bụng thứ gì đó rồi sẽ ngủ tiếp.
Hai chân cô đều run rẩy hết rồi này.
Bất chợt ánh mắt của cô lại gặp ngay người phụ nữ đó - Lý Kha.
Lý Kha sinh ra tại một hẻm núi hẻo lánh.
Lớn lên cô trở thành một nữ hộ tá làm việc cho kí túc xá bệnh viện nhỏ nhoi.
Cô ấy gặp được Đình Vân Huân vào một chiều đông, hắn ta co ro nằm ở bụi rơm ngay trước cửa nhà, lúc đấy Đình Vân Huân chỉ mới có hai mươi, Lý Kha thì mới có mười sáu tuổi.
Vì thương xót nên cô ấy đã xin cha mình cưu mang hắn đến tận bây giờ, chỉ tiếc năm năm trước ba cô ấy đã mất vì căn bệnh lao, do công việc ngày ngày tiếp xúc với bông lao nên bệnh tình ngày càng tệ hại.
Trước lúc lâm chung, Đình Vân Huân đã được ba cô gửi gắm Lý Kha, dần dần cả hai người đồng cảm, rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay biết.
Kế hoạch để Đình Vân Huân thay thế Đình Thư Huân, Lý Kha cũng góp sức, cứ nghĩ sẽ bị xử chung tội cùng Đình Vân Huân như xem ra hắn nhân từ nên mới bảo dưỡng cả hai vợ chồng anh trai mình.
Lý Kha cũng không phải không đẹp, cô ấy có gương mặt thanh tú, đôi mắt bồ câu cùng chiếc cằm thon gọn, thân hình cũng gần như chuẩn rồi, chỉ là ở bụng gần như nở ra thêm một chút.
Lý Kha vừa nhìn thấy Thục Yên, vẻ mặt lại cực kì đỏ lên, trông vô cùng mất tự nhiên.
Thật ra Lý Kha đêm qua cũng không khá hơn Thục Yên là bao nhiêu, nhưng do cô ấy đang có thai thời kì đầu tránh sự va chạm mạnh nên Đình Vân Huân mới không dám làm liều, nhưng nhìn hai chân cũng run run như cô cũng đủ hiểu.
Bất chợt, nhìn thấy điểm tương đồng giữa cả hai người phụ nữ, Thục Yên cùng Lý Kha không hẹn mà đỏ ửng lên ái ngại.
“Chị dâu…”
Thục Yên mở lời chào Lý Kha một tiếng, dù sao cũng là phụ nữ với nhau, lại có điểm chung là chồng ai cũng đều cầm thú nên dễ dàng đồng cảm.
Lý Kha được cô gọi hai từ “chị dâu” cũng hơi bất ngờ, nhưng cô ấy lại bước đến, mỉm cười ôn nhu chào lại cô:
“Chào cô…à, em chồng.”
Lý Kha cũng ngại khi đối diện với Thục Yên, vì lúc trước cô ấy lại vô tư chiếm lấy vị trí Đình phu nhân của Thục Yên, làm cô khóc như mưa ở bệnh viện nên cũng sợ là cô sẽ nhớ mặt mà trách móc.
Nhưng xem ra cô ấy nghĩ nhiều rồi, Thục Yên không để tâm đến mấy thứ vẩn vơ đó, vẫn vui vẻ bắt đầu mối quan hệ mới cùng với Lý Kha.
“Chị chưa ăn gì đúng không? Xuống dưới ăn cùng em đi, cứ tự nhiên như nhà mình đi chị.”
“Cảm…cảm ơn.”
Lý Kha gật đầu cảm ơn Thục Yên một tiếng, cả hai vui vẻ nói chuyện rôm rả cùng nhau bước xuống lầu.
Càng nói chuyện, cả hai càng có nhiều điểm chung và quan trọng nhất, hai người này đều đang lén lút nói xấu chồng yêu với nhau.
Nhìn lão Đàm đang loay hoay soạn bàn thức ăn, có lẽ ông đang chuẩn bị thức ăn trưa cho cả hai người còn đang mải mê ngủ.
Vừa nhìn thấy cô bước xuống, lão Đàm đã vội vàng bước tới, kính cẩn chào cô:
“Phu nhân, Lý phu nhân.”
Thục Yên gật đầu, ngó nghiêng xung quanh mà chẳng thấy người cần tìm, cô đánh mắt sang lão Đàm mà hỏi:
“Lão Đàm, Thư Huân đâu?”
Lý Kha cùng cô nhanh ngồi vào bàn ăn, người hầu cũng bê thức ăn lên đặt đúng vị trí.
Lý Kha do đang mag thai nên ăn canh đu đủ hầm giò heo, bổ dưỡng thai nhi.
Nhưng cô thì lại ăn gà ác hầm thuốc, cả chén nhân sâm ngâm lê nữa? Là đang có ý gì đây?
Mấy cái này chắc chắn là do Đình Thư Huân yêu cầu làm cho cô rồi, con người không đứng đắn này làm gì cũng không có ý tốt.
Định bồi dưỡng sức khỏe để chiếm tiện nghi trên người cô nữa đây mà.
Lão Đàm đẩy bát canh đến cho cô, ông nhớ lại lúc sáng cả ba người đàn ông đều nhăn nhó mặt mày mà làm gì đó thì phải.
“Ông chủ, anh ông chủ cùng cậu chủ Khiêm đã đi ra ngòai từ sớm rồi ạ.”
“Anh ấy ra ngoài làm gì ông biết không?”
“Tôi nghe là sinh nở thì phải, Thiên Dương đã đưa họ đi chắc cũng sắp về rồi ạ.”
Thục Yên gật đầu, xem như là đang bận rộn.
Mà khoan đã? Sinh nở, mà sinh nở cái gì? Ai sinh nở mà ba người họ đồng loạt đến thăm vậy?
“Chị dâu, chị biết họ đi đâu không?”
Lý Kha múc từng muỗng canh nhỏ cho vào miệng, nghe được câu hỏi từ cô thì cô ấy đặt nhẹ muỗng xuống bàn suy nghĩ.
Sáng sớm hôm nay đã lờ mờ thấy Đình Vân Huân thay quần áo từ sớm, Lý Kha cũng có hỏi nhưng hắn ta lại bảo là bí mật, đến giờ vẫn chưa biết bí mật đó là gì nữa.
“Sáng hôm nay Vân Huân nói đi đâu, nghe bí mật lắm ấy.”
“Bọn họ giấu diếm gì chả biết.”
Thục Yên trách cứ một câu rồi cũng mặc kệ.
Cô vẫn là nên ăn chút đồ rồi đi nghỉ ngơi thôi, dù sao trong người cô vẫn còn mệt mỏi lắm.
Cùng lúc đó bên ngoài nghe tiếng còi xe, lão Đàm lật đật chạy ra đon đả chào mừng.
Thục Yên cũng ngừng ăn mà chạy theo lão Đàm, đoán chừng bọn họ quay trở về rồi.
Trước mặt cô là chiếc xe bán tải chở đầy đồ, từ tủ quần áo, quần áo trẻ em, sào đồ trẻ, đồ chơi, tả, bỉm, sữa đầy đủ cho trẻ em từng tháng tuổi và rất rất nhiều đồ được chở đến phía sau nữa.
Cô há hốc mồm nhìn bọn họ đang chỉ huy cho người người đem đồ vào, nhìn Đình Thư Huân gương mặt vô cùng phấn khởi mà cô chẳng biết điều gì.
Thiệu Khiêm vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy cô liền chạy đến cầu cúu:
“A, dì nhỏ ơi, dì mau cứu cháu.”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
40 chương
22 chương
21 chương
10 chương
10 chương