“Ừ nói dối đấy, đáng ghét.” “Sao lại ghét chứ?” Đình Thư Huân nắm lấy đôi tay đang cố đánh mình ngăn lại, miệng thì hỏi nhưng lòng đã có câu trả lời cho bản thân. Cô nghĩ hắn có con riêng bên ngoài sao? Thật ra lần đầu tiên của anh là dành cho cô, suốt bao năm ra hắn chỉ nhung nhớ cô bé ngày đó, không bao giờ để cho bản thân phải tiếp xúc bất kì người phụ nữ nào. Hắn là một người chồng chuẩn mực cơ mà! “Anh có con riêng bên ngoài đúng không?” “Nào có.” “Anh lúc nãy nói Đình Mục Hiên là con trai mình!” Thục Yên vừa nãy cũng nghe hắn nói như thế rõ ràng, cô trách tại sao hắn lại có con mà chẳng hề nói cho cô một tiếng, xem cô là kẻ ngốc không biết mọi thứ hay sao? Hay là hắn nghĩ việc hắn có bao nhiêu đứa con không quan trọng, quan trọng là hắn thích đứa nào thôi là được? “Trời ơi bà xã, Đình Mục Hiên năm nay nó mười chín tuổi rồi, không lẽ ông xã em mười hai tuổi đã có con hay sao?” “Anh…” “Thật ra nó là con nuôi của anh. Ba của nó đã mất trong một vụ tai nạn giao thông ở Pháp, trước lúc ra đi ông ấy có nhờ anh săn sóc nó, nên anh nhận nó làm con nuôi thôi ấy mà.” Đình Thư Huân nhìn cô ngờ nghệch ra mặt, hắn mới giải thích tiếp. Ba Đình Mục Hiên là Đình Lưu Nhân, ông ta còn sống chắc năm nay đã gần năm mươi, ông là người không có nổi quyền lực, gia tài trong tay ở Pháp nên rất dễ bị anh em ruột ức hiếp. Đình Thư Huân khi ấy mới hai mươi ba, cũng nhờ sự lương thiện của Đình Lưu Nhân nên cảm động, có hứa là ông cần gì hãy nói hắn, hắn sẽ giúp đỡ. Không ngờ chưa đầy một năm sau, tai nạn thương tâm đã xảy ra với ông ấy. Hắn được người ở bệnh viện nói là cầu xin Đình Thư Huân hãy giúp đỡ con trai ông khi đấy chỉ mới mười một tuổi. Hắn vì giữ lời hứa nên nhận Đình Mục Hiên làm con nuôi, gửi hắn sống ở Anh học tập. Sau này sẽ ra giúp đỡ cho hắn ở những lĩnh vực ngoại giao. Dù Đình Thiệu Khiêm và Đình Mục Hiên cũng có vài điểm tương đồng là cả hai thiếu đi tình yêu thương của mẹ từ nhỏ, nhưng Đình Thiệu Khiêm vẫn tốt hơn Đình Mục Hiên ở chỗ, cậu có nhà ngoại cũng không kém cạnh, được ông nội chở che nữa. Còn Đình Mục Hiên từ nhỏ đã bị uất ức rất nhiều, sau này đến cả người thân duy nhất của thằng nhỏ cũng bỏ đi, Đình Mục Hiên trở nên trầm lặng, lạnh lùng thật sự. Nhưng đỡ hơn Thiệu Khiêm, ít ra Mục Hiên biết suy nghĩ cho bản thân sau này, còn Thiệu Khiêm hắn phải đánh đấm cho cậu hiểu ra mới chịu quay đầu lại. Nhiều lúc hắn cứ nghĩ, bản thân mình chăm sóc nhiều trẻ em như vậy, khác nào là ông vú chứ? Nhưng chịu chứ biết làm sao, đều là con cháu, ai cũng đều gọi hắn với cái tên Đình gia gia mà. Làm lớn cũng rất khó khăn, không mấy dễ chịu cho lắm! Thục Yên cũng coi như là tạm chấp nhận, nhưng nhất quyết đòi hắn cho xem mặt mới tin. Đình Thư Huân cười khổ, đành lấy chiếc điện thoại ra, tìm ngay tấm ảnh của Đình Mục Hiên mà cho cô xem. Thục Yên nhìn cái gương mặt này, quả là nam thần, thật sự rất trẻ đep, nhất là đôi mắt buồn man mác này, nó xoáy vào suy nghĩ của người đối diện, rất có hồn. Bất quá cô lỡ miệng khen: “Đẹp trai thật đấy…” Đình Thư Huân liền đen hết cả mặt mày, hắn giật lấy điện thoại qua một bên, đưa hai tay áp vào mặt cô, đôi đồng tử co lại nguy hiểm. “Em nói lại tôi nghe xem?” “Em…em nói gì đâu?” Thục Yên vừa biết mình lỡ lời khen con trai nuôi anh, mà không lẽ con trai anh cũng ghen sao chứ? Là con trai anh đó! “Nói dối, phải phạt!” “Anh…anh vô lý, không được kéo quần em xuống, anh…” Chỉ biết là sau đó, hình ảnh vô cùng nóng bỏng xuất hiện trong căn phòng, cả tiếng rên rỉ êm tai cũng vọng khắp phòng. Chỉ là lỡ lời, đâu phải nói phạt là phạt như vậy chứ! Hai tháng sau. Hôm nay Đình Thư Huân tập nấu canh gà cùng nhân sâm cho cô uống, dạo gần đây tâm tình Thục Yên bất ổn, bữa nắng bữa mưa, không thích có thể đánh cắn hắn bất cứ lúc nào. Đã vậy cả có thể nhỏ nhắn nay lại gầy gò hơn nữa, nhưng mông lại càng nẩy nở, ngực lại thêm phát triển. Hôm nay bị cô hù dọa sẽ không cho anh “đụng chạm” nên đành lết thân xuống gặp. Bất quá cô sẽ cảm động mà suy nghĩ lại lời mình nói. Nếu không bên cạnh vợ yêu, hắn bứt rứt khó chịu lắm! Bất ngờ, cả bốn người không mời cũng đến đều đồng loạt bước vào, nhìn Đình Thư Huân đang đeo tạp dề mà không nhịn nổi cười. Tần Tiểu Ô kinh ngạc đến mức há hốc mồm, liền chạy đến xem thật kỹ coi đây là Đình Thư Huân hay là Đình Vân Huân nữa. Nhưng vết sẹo này…là hắn. Đúng là hắn rồi a. “Các người nhìn cái gì? Lạ lắm sao?” Đình Thư Huân múc canh ra tô lớn, nhìn đồng loạt cả Tần Tiểu Ô, Đình Kỷ Nam (Thập Lưu), bên cạnh có Lưu Phi và Tần Tiêu, cặp mắt phượng nhíu nhíu lại. “Chú à, là ai đã khiến chú trở nên đảm đang thế này?” Đình Kỷ Nam kinh ngạc, bước đến nhìn một lượt từ trên xuống dưới nhìn chú nhỏ mình. Mới hai tháng cả anh và Tiểu Ô vừa đáp từ Mỹ về, sao chưa gì chú nhỏ đã thành một người đàn ông của gia đình rồi? Không ngờ dì nhỏ lại lợi hại như vậy. “Ông chủ, tôi mới về.” Tần Tiêu tiến lên một bước, cúi đầu kính chào hắn. Đình Thư Huân gật đầu, cởi bỏ tạp dề xuống, bước ra khỏi phòng bếp. Nhìn sơ qua có lẽ Tần Tiêu đã khá lên rất nhiều, Lưu Phi có vẻ rất chăm chỉ nuôi dưỡng Tần Tiêu nên đã có chút da thịt rồi. Cũng là mừng cho cả hai, xảy ra bao nhiêu chuyện vẫn về bên nhau. “Ông chủ, tại sao ngài lại xuống bếp nấu vậy?” Lưu Phi cũng làm một bộ dạng tò mò hỏi, Đình Thư Huân thở dài lắc đầu, bộ dạng như bất lực khi nhắc đêny đau khổ này. “Yên Yên chả hiểu làm sao, cứ cáu gắt thất thường, đã vậy lại ăn rất nhiều nữa. Tôi đành chiều cô ấy mà xuống đây nấu.” “Ông chủ, có khi nào phu nhân có thai không?”.