Đảo ngược cuộc sống

Chương 8 : Cứu vớt một tính mạng

Trong bệnh viện, nó đang nằm trên giường, đôi mắt dần hé mở, nó đưa mắt nhìn xung quanh, toàn một màu trắng, nó đang ở trong bệnh viện ư? Bỗng một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi, gương mặt hiền lành, đôn hậu, hiền từ. Bà bước đến ngồi cạnh nó, xoa đầu nó: - Con thấy trong người thế nào rồi? - ....- Nó chẳng nói gì chủ trân trân nhìn bà, cảm giác ấm áp này chưa bao giờ nó có được- cảm giác được mẹ âu yếm, chăm sóc.- Con đói quá - Từ sáng giờ nó có được ăn chút nào âu ngoài nước mắt. - Của con nè- Bà cười nhìn nó, ánh mắt nó vẫn dính chặt vào bà nhưng nhanh chóng nó cầm lấy hộp thức ăn, chưa bao giờ nó đói như lúc này- Nè ăn từ từ thôi con, coi chừng mắc nghẹn đó Một lát sau, khi no rồi nó mới quay qua hỏi bà - Cô ơi, sao con ở đây vậy- Mặt ngây thơ, nó ngước nhìn bà. - Con không nhớ sao, lúc nãy con ngất ngoài đường, cô cứ tưởng con bị sao rồi chứ, cũng may là con không sao, con bị lạc bố mẹ sao?- Bà ân cần hỏi nó. - Con...- Nó cúi mặt xuống, nhớ lại những chuyện xảy ra, nó lại đau- Bố con mất rồi. -Vậy còn mẹ con đâu, sao để con đi lang thang ngoài đường thế này- Bà sửng sốt nhìn nó. - Mẹ con nói con là sao chổi, đuổi con đi, không cho con ở nhà nữa- Nhắc tới mẹ, khoé mi nó lại rưng rưng, nó kể lại mọi chuyện cho bà nghe. - Trời ơi, sao lại có người mẹ nhẫn tâm với con gái ruột của mình như thế chứ?- Bà ôm nó vào lòng, thầm thương cho số phận của nó, bà quả là người tốt.- Sáng mai, cô sẽ đưa con về nhà, không thể để như vậy được. - Thôi cô, mẹ con không thương con thì thôi vậy, với lại con cũng không muốn quay lại nơi đó, con sợ lắm cô à. - Nó nói, mặt vẫn ánh lên 1 nỗi tuyệt vọng. - Vậy nếu con muốn, hãy về ở với cô, cô không có con, chồng lại mất sớm, cô không hiểu tại sao mẹ con lại ghét bỏ một cô bé ngoan ngoãn và đáng yêu thế này, con tên gì? - Con tên Phương Ánh My- Nó nhìn bà, từ bây giờ nó sẽ có mẹ thật sự chứ không còn hứng chịu sự ghẻ lạnh từ người mẹ lạnh lùng của nó nữa. Nó nằm xuống giường, nhắm đôi mắt lại, nó vui lắm, giấc ngủ đến với nó thật nhanh, đây sẽ là khởi đầu, nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới, quên đi quá khứ tất cả nhưng nó có làm được không. Chẳng biết ở một phương trời nào đó, Hoàng đang làm gì nhỉ, có nhớ đến nó như nó đang nghĩ đến anh không? Còn ba nó, ông có vui vẻ hạnh phúc không. Nó biết họ sẽ luôn dõi theo nó. Đừng lo, nó sẽ sống tốt, nó tự nhũ. Ánh trăng đêm nay thật sáng, rực ánh hồng, còn cuộc sống của nó, sẽ ra sao nữa. Mưa đã qua, mặt trời sẽ lên chứ?QUÊN và BẮT ĐẦU lại.