Nó dừng lại tại một phòng bệnh, đó là Hoàng, đúng rồi, người nằm trên giường đó là Hoàng, môi nó cong lên, cuối cùng nó cũng tìm được anh...nhưng sao ba mẹ Hoàng lại khóc thế kia...bác sĩ đang làm gì vậy, tại sao họ lại lấy vải trắng phủ cả người anh lại...chuyện gì đang xảy ra vậy... Nó mở cửa ra, bước vào phòng nhìn anh, lạnh ngắt dưới lớp vải mỏng kia, nước mắt nó rưng rưng chảy dài. Mẹ Hoàng đã nhìn thấy nó, bà như một con thú đói chộp được mồi chạy đến nắm tóc nó, tát vào mặt nó mấy cái, nó ngã lăn trên sàn. Đầu đụng vào cạnh bàn, máu ướm ra rồi chảy dài thành giọt, bác sĩ và các y tá vội chạy đến ngăn nó khỏi mẹ Hoàng: - Gi ờ cô vui lòng chưa, đứa con trai duy nhất của tôi đã bị cô hại chết rồi đấy, sao cô độc ác vậy chứ, cô có phải là người không, trả mạng lại cho con trai tôi, CÔ CHẾT ĐI, ĐỒ PHÙ THUỶ, CÔ LÀ ĐỒ SAO CHỔI, KẺ SÁT NHÂN, CHẾT ĐI CON KHỐN!!!- Mẹ Hoàng không ngừng chửi rủa nó, nước mắt và nước máu lại một lần nữa chan hoà vào nhau. - Tôi không biết gì cả, tôi không phải kẻ giết người mà, không phải lỗi do tôi, tôi không giết người, TÔI KHÔNG CÓ- Nó lui lại rồi chạy ra khỏi nơi khiếp đảm đó, mắt nó sưng húp len vì khóc, đến nỗi mở không ra nữa. Nó hận, hận người đàn ông kia, ông ta là ai, tại sao lại xuất hiện trước mặt nó để giết chết những người nó yêu thương, ông tại sao lại xuất hiện để biến nó thành kẻ sát nhân. Ông là ai tại sao lại làm đảo lộn cuộc sống của nó, NÓ GHÉT ÔNG, NÓ HẬN ÔNG. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, dáng người đó nó sẽ không bao giờ quên. Nếu có ngày gặp lại nó sẽ tự tay mình giết chết ông, để ông phải chịu nỗi đau mà nó phải chịu. Nó nhất định bắt ông phải trả cái giá thật đắt. Trong bóng đêm mù mịt, đôi mắt của 1 thiên thần ẩn chứa đầy thù hận. Nó thề với lòng mình, nó sẽ không để ông ta sống yên đâu. Cô bé tiểu my my đáng yêu ngày nào giờ chỉ chất chứa đầy thù hận. Nó lấy tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt , nó đã tổn thương quá nhiều rồi, đến lúc nó phải mạnh mẽ đối đầu với mọi việc. Câu nói của Hoàng vang lên bên đầu nó: "Khi không có tớ bên cạnh, cậu...hãy từ lo cho...bản thân mình nhé...tớ tin...tiểu my my của tớ...sẽ làm được mà...vĩnh biệt cậu...nếu đến kiếp sau...chúng ta gặp lại nhau...tớ vẫn muốn...được làm bạn với cậu....khi cậu buồn...cứ nghĩ đến tớ...thì...thì cậu sẽ hết buồn ngay thôi..." Nhưng nó làm sao tự lo cho mình đây, chỉ cho nó biết, nó phải bắt đầu từ đâu đây. Ngước mặt lên bầu trời, nơi có một vì sao toả sáng đang hướng nhìn nó. Nó lang thang đi về nhà - ngôi nhà chứa đầy niềm vui và kỉ niệm đẹp của nó.