Đại việt minh môn

Chương 24 : Khởi tử hoàn sinh

Thôn dân cuống cuồng bỏ chạy, 10 tên thanh niên cầm lưới trừ tà khi nhìn thấy vị công an viên bị bầy chuột xé xác chỉ trong chớp mắt, không ai bảo ai, đạp lên nhau thục mạng đào tẩu, bầy chuột tràn xuống thôn Liên Phương trên những nơi đi qua chính là càn quét, gia súc gia cầm đều hoá thành xương trắng, không một tiếng kêu thảm. May mắn, từ Thiên Cấm Sơn đi xuống 5 vị đạo sĩ, bọn họ là đệ tử được Trần Toàn đạo nhân giao phó, Trần Toàn đạo nhân xem quẻ biết Liên Phương thôn trước mắt có tai ương cho nên mới lập tức an bài đệ tử gấp rút cứu nguy, bản thân hắn đơn độc sang đất Cam thỉnh một món pháp bảo, nghe nói là để đối phó với Đồng Thiết Thi Vương. Mấy trăm con chuột tinh đều bị truy lùng săn giết bằng sạch, Liên Phương thôn xem như tạm thời an toàn, tuy nhiên 12 nhân viên cứu hộ thất lạc bên dưới Mộ Quan Ông không có tin tức, không biết sống chết ra sao, chính quyền e ngại sự việc linh dị lần này bị đồn thổi quá mức sẽ khiến cho dân tình hoang mang mới huy động một đội cảnh sát đặc công, đầu tiên niêm phong toàn bộ lối vào Mộ Quan Ông, còn kế tiếp bọn họ suy tính thế nào vẫn là chuyện cơ mật. Tại nhà Trần Quân. Trần Quân hôn mê cho đến hôm nay đã 3 ngày, bụng dưới vết thương bị ma khí ăn mòn bắt đầu có dấu hiệu nhiễm khuẩn được bịt kín bằng khăn vải trắng, bôi thuốc đỏ sát trùng, không những vậy kinh mạch vô cùng bất ổn, hô hấp lúc có lúc không, vốn dĩ ai nấy đều cho rằng hắn khó cứu, nhưng mà Tu Tiên Giả sinh mệnh dẻo dai, hơn nữa trong miệng thuỷ chung ngậm chặt Tụ Hồn Châu, hiện tại muốn chết chỉ sợ rất khó. Pháp sư huyết chầm chậm bỏ cũ thay mới, tế bào chết độc lập khôi phục, hình xăm sách cổ bao bọc linh hồn, hiện tại Trần Quân đang trong quá trình khởi tử hoàn sinh, cha mẹ hắn cực kỳ sốt ruột muốn đưa hắn đi bệnh xá nhưng mấy vị đệ tử của Trần Toàn đạo nhân hết lời can ngăn, thương thế dạng này y học không cứu được, theo như lời đạo nhân. " Phải nhìn xem số mệnh ". Lại hai hôm sau, vào lúc sáng sớm Trần Quân bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm giác đầu tiên là toàn thân ê ẩm, cả người không có lấy một chút sinh khí nào, sắp xếp một lượt toàn bộ ký ức, đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà cũ nát, Trần Quân thở phào, biết mình vẫn chưa thể chết. Loạng choạng quơ tay bất ngờ chạm phải một mái tóc mượt dài, Trần Quân ngỡ là mẹ nuôi hắn vì chăm coi mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng không phải. Bên giường, đang gục đầu ngủ ngon lành một cô gái trẻ, cô gái này tuổi tầm 18, nhìn nghiêng, khuôn mặt kia lung linh thanh tú động lòng, mày sắc, mũi cao, miệng anh đào đỏ mọng, tóc dài, da trắng, cả người cao gầy tựa một cành dương liễu thanh xuân, không những thế còn mặc một bộ đồ da bó sát, hoàn mỹ tôn lên dáng vóc đẫy đà. Không son phấn, không trang sức đắt tiền, thiêm thiếp ngủ ngon, miệng nhỏ thi thoảng nhếch lên nụ cười nghịch ngợm, càng nhìn càng giống một vị Tiên nữ từ tranh vẽ đi ra: Bàn bàn nhập hoạ. Trần Quân ngơ ngẩn, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, Lạc Mộng, nàng còn kinh diễm hơn thế vài phần, tuy nhiên nữ nhân trong y phục hiện đại ở trong bối cảnh hiện đại lại có một loại khí chất riêng cực kỳ khó tả, tựa như vầng trăng, trăng bình thường vốn đã đẹp, nhưng nếu là một vầng Huyết Nguyệt, sẽ lạ mắt mà kinh diễm khiếp người. Trần Quân yên lặng ngắm nhìn, cảm giác tựa hồ một sớm mùa xuân, mở mắt liền được thấy hoa xuân khoe sắc, vừa bình an, vừa thư thả lại ngập tràn nhựa sống. Hắn không muốn đánh thức cô gái, cũng không muốn quá nhanh liền phá vỡ khung cảnh tuyệt diệu này, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Một cái bóng lưng khô gầy, một khuôn mặt sắc sảo nhưng có phần khắc khổ già nua, mẹ hắn vừa bước vào, nhìn thấy con trai đã tỉnh liền ôm mặt bật khóc, mấy hôm rồi bà lo lắng đến mức không ăn không ngủ, cứ ngỡ lại thêm một đứa con nữa sẽ bỏ bà mà đi. “ Con trai! Con tỉnh trồi..” Nói xong ôm chầm lấy Trần Quân, gục đầu lên ngực hắn khóc như mưa, nước mắt nóng hổi thấm qua da thịt, thấm vào trái tim Trần Quân, để cho hắn cảm nhận được cái gì là tình mẫu tử thiêng liêng, mặc dù không huyết thống, không sinh thành dưỡng dục, nhưng đúng thứ tình cảm mà bất kỳ ai có được đều phải một đời trân trọng. “Con trai bất hiếu! Để mẹ lo lắng!” Trần Quân nghẹn ngào, vỗ về người phụ nữ đáng thương. Cô gái trẻ bị tiếng khóc đánh động hoảng hốt bật dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không đành lòng phá vỡ, im lặng ngóng nhìn. “Cám ơn cháu! Tối hôm qua cực khổ cho cháu rồi!” Buông Trần Quân, mẹ hắn quay sang nhìn cô gái trẻ, mỉm cười cảm kích nói, trong lòng tựa hồ gỡ xuống một tảng đá nặng. “Không sao! Là chuyện ân sư giao phó.. Nên làm!” Cô gái đứng dậy, khẽ khom người cúi chào, thanh âm nhỏ nhẹ như oanh. “Cô là?” Trần Quân cũng chống đỡ cơ thể chật vật ngồi dậy, đăm chiêu nhìn cô gái trẻ một lúc, thều thào hỏi.. Lúc này hắn mới để ý trên đầu cô gái đeo một dải lụa xám thêu hình Bát Quái Đồ bằng chỉ vàng, hình như cũng là tiêu chí pháp sư. “Bộ dạng anh lúc này không khác con mèo bệnh là mấy, vậy mà ân sư luôn miệng khen anh..” Cô gái trẻ khúc khích cười, mắt phượng khẽ nhíu, nụ cười như yến oanh thỏ thẻ, bộ dáng này ở bất kỳ hoàn cảnh nào, ở tư thái nào cũng đều xinh đẹp đến động lòng. Không đợi cho Trần Quân phản ứng, nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, chăm chú nhìn:” Cũng rất đẹp trai nha.. Tôi là đệ tử nhỏ nhất của sư tôn Trần Toàn!” Nói xong che miệng cười. “Không liên quan..” Trần Quân nhíu mày đáp, lần đầu tiên có nữ nhân đối với hắn như vậy, hiển nhiên không được thoải mái. “Cám ơn cô!” Biết mình hơi quá lời, Trần Quân khẽ khom người, nhàn nhạt nói. “Anh không hỏi tên tôi sao?” Cô gái trẻ nhìn Trần Quân bằng ánh nhìn soi mói, tò mò hỏi, nàng vốn là người dạn dĩ như vậy “Cô tên gì?” Trần Quân lười hỏi, trong người còn rất mệt, đối với nữ nhân xinh đẹp cũng không có tâm trạng giao lưu, hắn chỉ muốn lập tức nằm xuống, ngủ thêm một giấc, nhưng như vậy xem chừng hơi thất lễ. “ Nghe có vẻ bị ép buộc nha.. Anh có thể chân thành một chút được không? “ Nàng hiển nhiên không vừa lòng, xụ mặt, bĩu môi trách cứ, xưa nay phàm là người khác giới gặp nàng chẳng ai dám mang bộ mặt như vậy để nói chuyện, hời hợt thế kia vẫn là lần đầu tiên. Cô Yến nhìn con trai, lắc đầu cười khổ, sau đó đi ra bên ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng, nhường lại không gian cho người trẻ. “Được rồi cô nương, cô tên là gì?” Trần Quân trầm giọng, nghiêm túc hỏi. “Vũ Thiên Kim..” Cô gái nhỏ hừ lạnh đáp, một bộ thế kia vẫn chưa đủ chân thành. “Cô là đệ tử Trần Toàn đạo nhân?” Trần Quân nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi. “ Đúng vậy! Sư tôn nhận được tin nhắn của anh, lại bắt quẻ biết Liên Phương thôn gặp nguy nên phái chúng tôi xuống đây, đầu tiên là giúp đỡ anh, sau đó bày binh bố trận đợi sư tôn quay về..” Vũ Thiên Kim thở sâu, vẻ mặt nghiêm túc trở lại. “ Chúng tôi?.. Cô xuống đây mấy người?” “5 người.. Đám sư huynh của tôi đang làm việc với chính quyền.. Cũng tìm cơ hội bày trận ngăn cản đám Hấp Huyết Quỷ ra khỏi địa mộ”. “ Đạo nhân.. Ông ta đi đâu?”. “ Sang Cam tìm đại sư huynh lấy Cửu Tinh Kiếm.. Muốn giết Đồng Thiết Thi chỉ có thể dùng Cửu Tinh Kiếm.. Pháp thuật, bùa chú đều vô dụng”. ....... Trao đổi một lúc Trần Quân gần như rõ ràng tất cả những việc phát sinh sau khi hắn hôn mê, tuy nhiên có một chuyện vẫn khiến cho Trần Quân thủy chung khúc mắc trong lòng. Người cứu hắn từ trong địa mộ rốt cuộc là ai? Ở thế giới này không thân thuộc, không tâm giao.. Ai lại có thể cứu hắn, còn cho hắn một viên Tụ Hồn Châu giá trị liên thành?. Trần Quân hỏi nhưng không ai biết, chỉ biết khi quay về đã thấy hắn nằm trên giường hấp hối tưởng chết. “Người kia không tầm thường, bản lĩnh ở trên ta rất nhiều!” Trần Quân nói thầm, linh cảm đây là một hồi âm mưu cực sâu do ai đó cố tình bày ra, mục đích là gì hiện tại vẫn còn chưa biết được. Trần Quân tận lực dưỡng thương, duy trì tâm thế, tất cả xem ra chỉ mới bắt đầu, trước mắt là một con Đồng Thiết Thi Vương đánh không đau giết không chết, lại thêm một tồn tại bí ẩn mấy hôm trước khiến cho hắn trọng thương suýt mất mạng. Tồn tại kia nếu thuộc về ma quỷ tà tinh thì tu vi chí ít phải vượt quá ngàn năm đạo hạnh, còn nếu là nhân loại tu Tiên như hắn.. Khó nói!. Vừa dưỡng thương vừa chờ đợi Trần Toàn đạo nhân trở về làm chủ, hằng ngày Vũ Thiên Kim thường tìm đến nói chuyện, trêu đùa, Trần Quân dĩ nhiên không bài xích, ngược lại còn cảm thấy rất vui. Thậm chí lâu dài chung đụng còn có phần tâm đầu ý hợp.