Đại việt minh môn
Chương 25 : Trúc cơ
Sau tròn nửa tháng dưỡng thương Trần Quân chính thức hồi phục, hôm nay ngồi trong phòng lấy ra hộp gỗ Đàn Hương mà lần trước đoạt từ tay Trần Quý, hộp gỗ này bên trong đựng thứ gì Trần Quân không biết, thần thức không thể thăm dò, chỉ ngửi được thoang thoảng mùi dược khí, tựa hồ là một viên thuốc, hoặc một nhánh thảo dược.
Đàn Hương thông thường được chế tác thành vật dụng đựng thuốc, tránh cho dược lực tiêu tán trong quá trình cất giữ, công dụng không hề thua kém lưu ly ngọc.
Rất vất vả mới phá được khoá số, bên trong bao quanh một miếng Tụ Khí Phù màu vàng, chính giữa quả thực là một viên thuốc nhỏ cỡ đầu ngón tay cái, thời điểm hộp gỗ vừa mở, tức thời một cỗ dược khí cuồn cuộn bốc lên không trung, hoá thành đám mây nhỏ lơ lửng đỉnh đầu Trần Quân.
Dược khí nồng hậu đến độ, chỉ mới hít vào một hơi cả người hắn lập tức căng cứng, cảm giác lành lạnh nhưng thanh tao khó tả.
“ Địa Tâm Đan!” Trần Quân bật dậy, thảng thốt kêu lớn, đan dược này hắn nhận thức, 3000 năm trước, thời kỳ Tu Chân văn minh cực thịnh đi kèm theo có một chức nghiệp gọi Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư khác với Tu Tiên Giả, bọn họ tiêu chí không hẳn đã lấy siêu thoát làm mục đích truy cầu, luyện đan cứu người, luyện đan hại người..Luyện đan mưu sinh.
Trong số đó cứ vài trăm năm lại xuất hiện những bậc Đan Sư đại tài luyện chế ra được nghịch thiên Tiên đan.. Tiên đan có thể khiến cho Tu Tiên Giả trực tiếp vũ hoá phi thăng, thậm chí là cải tử hoàn sinh.. Trong đời hắn chỉ nghe nói mà chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng có một loại đan dược phổ thông hơn, luyện chế từ Địa Tâm Liên, hoa sen tuyết ngàn năm.. Gọi Địa Tâm Đan.
Tu Tiên giả cả đời chỉ được dùng một lần về sau kháng dược công dụng không nhiều.. Địa Tâm Đan phục dụng có thể để cho Tu Tiên Giả tẩy mao phạt tuỷ, đồng thời nhất cử phá bích, trực tiếp nhảy vọt một cái đại cảnh giới.
Trần Quân không biết Trần Quý kia lấy được Địa Tâm Đan từ đâu, nhưng mà đan này ở quá khứ vốn đã là Tiên đan diệu dược giá trị liên thành, ngay hôm nay lại chính là thứ mà bản thân hắn đang cực kỳ thèm muốn.
Tay cầm Địa Tâm Đan không khỏi run rẩy, suy tư một chút, Trần Quân cắn răng ném thẳng Địa Tâm Đan vào miệng, đồng thời khoá trái cửa tránh người khác làm phiền, tại mặt đất ngồi xuống xếp bằng đả toạ.
Nuốt xuống đan dược trong nháy mắt Trần Quân chỉ cảm thấy đại não nổ vang một tiếng, thể nội như có núi lửa bộc phát, sóng nhiệt tại chỗ quay cuồng tràn ngập từng tấc da thịt, càng tại trong sự khuếch tán khủng khiếp này nhiệt lực tiếp tục bạo tăng, từng lớp từng lớp tựa trường giang sóng lớn điên cuồng tàn phá cơ thể, theo đó linh khí tại đan điền kinh thiên tràn ra.
Trán chảy mồ hôi, cả người đều là tơ máu, cỗ nhiệt lượng này để cho máu huyết trong cơ thể gần như bốc hơi hoàn toàn, quả thực Địa Tâm Đan dược lực vượt xa Trần Quân dự liệu, kinh mạch bành trướng đau đớn vồ vập để cho hắn không kiềm chế được trạng thái, bỗng nhiên ngẩng đầu gầm lên một tiếng thảm liệt.. Tiếng gầm khiến ngôi nhà nhỏ run bần bật, mái ngói bên trên bị tém đi từng mảng lớn, tựa hồ một trận gió lốc vừa mới quét ngang.
“Dược lực quá mạnh!” Trần Quân hô hấp dồn dập, một bên vận chuyển tu vi, một bên cưỡng ép chịu đựng, cảm giác toàn thân bị xé rách bởi ngàn vạn vết cắt quả thực thống khổ không gì sánh được, hắn không muốn làm mọi người kinh động, đành nuốt xuống đau đớn, cả người lúc này không phải mồ hôi mà là máu tươi, máu tươi mang theo tạp chất bài tiết ra bên ngoài cơ thể cấp tốc khô cứng hoá thành từng mảng máu đen tanh hôi bao trùm cơ thể, nếu như lúc này có người đi vào nhìn thấy cảnh tượng kia hẳn phải chết khiếp.
Thời gian không dài, chừng nửa tiếng sau Trần Quân cả người xích hồng, phảng phất một khối sắt nung đỏ.. Đan điền không chịu đựng được trực tiếp sụp đổ nổ tung.. Trần Quân há miệng phun ra một búng máu lớn, tuy nhiên không có gì hoảng loạn, điều này nằm trong tính toán, là quá trình bỏ cũ thay mới, trải qua tôi luyện để cho đan điền càng thêm cứng rắn.
Đan điền nổ tung dưới thần dụng của Địa Tâm Đan một lần nữa ngưng tụ, tu vi lấy thế vạn mã bôn đằng tại chỗ kéo lên.. Luyện Khí hậu kỳ.
Thể nội nổ tung.. Linh khí ầm ầm vận chuyển, hoá thành dòng sông nhỏ cuồn cuộn chảy xuôi.
Ầm.. Ầm.
Đan điền tiếp tục bạo tạc, lại tiếp tục ngưng tụ.. Luyện Khí viên mãn.
Ầm..!
Một tiếng nổ như sấm động cửu thiên, tu vi Trần Quân nhảy vọt bước vào Trúc Cơ kỳ, không ngừng lại ở đó, nhanh chóng kéo lên.. Cho đến Trúc Cơ trung kỳ mới bắt đầu ổn định, lúc này thể nội linh khí mặc dù số lượng kinh khủng tuy nhiên tán loạn vô cùng.
Đã từng có kinh nghiệm Trúc Cơ, Trần Quân nuốt xuống kích động, vận chuyển công pháp, điều hoà linh khí.
Hơn 2 tiếng sau.
Bàng bạc tu vi ở trong cơ thể không ngừng du tẩu, thậm chí mỗi một lần hô hấp đều phảng phất có hai đầu trường long từ lỗ mũi bay ra, vờn quanh bốn phía sau đó lần nữa trở về, loại trạng thái này kéo dài cho đến nửa đêm mới chậm rãi kết thúc, sáng ngày hôm sau Trần Quân đang khoanh chân tĩnh toạ bỗng nhiên mở ra hai mắt, trong mắt mơ hồ ẩn chứa thanh thiên thiểm điện khiến cho toàn bộ gian phòng phút chốc sáng rõ.
Trần Quân thở phào, kích động xem xét tình hình một lượt, tu vi vững chắc ở Trúc Cơ trung kỳ, mặc dù đã tận lực nội liễm nhưng uy áp trên người cùng ba quang ẩn sâu đáy mắt vẫn rất khó che dấu, ảnh hưởng đến cả một vùng hư vô bên ngoài.
Cơ thể tràn ngập năng lượng, giờ phút này Trần Quân minh bạch hắn đã có thể sử dụng bổn mệnh thần thông, trong khi chiến đấu cùng cường địch tự nhiên sẽ nhiều hơn thủ đoạn bảo mệnh.
Dùng linh lực tẩy bỏ vết bẩn, thay vào một thân áo quần tinh tươm.
Trần Quân ngồi trên mặt đất, linh mang bao trùm, hai tay bỗng nhiên túm lấy gáy sau, kéo mạnh.. Lập tức một đạo ánh sáng từ đỉnh đầu chầm chậm nhô lên..Là một thanh trường kiếm màu tím đậm.. Phương Thiên Kiếm.. Chân chính bổn mạng pháp khí.
Phương Thiên kiếm bị Trần Quân nắm chặt, thân kiếm mặc dù là khí nhưng có loại cảm giác sắc bén vô cùng, tử quang chạy dọc tựa hồ thiểm điện tranh phong, tiếng kiếm ngân chói tai nhấc lên uy áp trận trận lan tản.. Trần Quân bỗng nhiên đứng dậy, thu lại Phương Thiên Kiếm, hướng phòng khách đi ra.
Khá lâu rồi không ra khỏi phòng nửa bước, vừa đi vào liền bắt gặp mấy chục người đang nhỏ to nói chuyện, hiển nhiên chính sự là chuyện Mộ Quan Ông, Đồng Thiết Thi Vương.
Thấy Trần Quân đi vào cửa ai nấy đều kinh ngạc, oanh động do hắn đột phá tạo ra mọi người ở đây nghe được rõ ràng, nhưng từ trước Trần Quân đã căn dặn Vũ Thiên Kim, không để ai làm phiền hắn dưỡng thương.
“Bình phục rồi hả?” Chú Tư đứng lên cười hiền hậu vỗ vai Trần Quân.
Cha hắn cũng đi tới bên cạnh, dang tay ôm.
Trần Quân mỉm cười vui vẻ đáp lễ, mọi người dành cho hắn quá nhiều tình cảm.
Bàn gỗ dài kê 2 cây ghế ngựa, đang ngồi bên phải 5 vị đạo sĩ, hiển nhiên là môn nhân Trần Toàn đạo nhân, trong đó có Vũ Thiên Kim, nàng hôm nay một thân quần jean áo phông trắng, tươi tắn rạng ngời, vừa nhìn thấy Trần Quân liền mỉm cười hàm ý.
Bên trái một vị quân nhân đứng tuổi trầm mặc nhìn Trần Quân, tiếp theo toàn bộ đều là lão niên chức sắc trong thôn.
Trần Quân khẽ cúi đầu chào hỏi, tự động kéo ghế ngồi xuống.
Trung niên quân nhân nhìn Trần Quân rất lâu, bỗng nhiên mở miệng, khàn khàn hỏi:” Cậu có thể tường thuật toàn bộ sự việc xảy ra tối hôm đó không! 12 nhân viên cứu hộ, một thiếu tá công an toàn bộ mất tích, cậu có nhìn thấy bọn họ?”.
“Sự việc xảy ra ai ai cũng biết.. Tôi bị tập kích..” Trần Quân lạnh nhạt đáp trả, bỗng nhiên vẻ mặt gợn sóng, đáy mắt có tinh mang loé lên.. Nhìn vị trung niên quân nhân gấp giọng hỏi:” Ông nói có một thiếu tá công an đi vào?”.
“ Đúng vậy!” Vị trung niên quân nhân thẳng thừng đáp.
“Có phải ông ta rất cao lớn?” Trần Quân sầm mặt, biểu tình nghiêm túc.
Hắn nghi ngờ kẻ hôm đó đả thương mình chính là vị thiếu tá công an kia.. Trong đầu nhanh chóng mường tượng nhân dạng đối phương.
“Đúng là rất cao lớn.. Anh ta là hạ cấp của tôi..” Trung niên quân nhân tựa hồ cũng chưa nhận ra điều gì, trầm ngâm nói.
“Số hiệu 4757.. Lê Hà An..” Trần Quân nhíu mày, hỏi.
Nghe đến đây, trung niên quân nhân lập tức đứng bật dậy, chằm chằm nhìn Trần Quân, nói như quát:” Cậu đã gặp anh ta? Ở đâu? Tình hình sao rồi?”.
“Tôi nghi ngờ ông ta đã thành quỷ..Mà các người cũng nên từ bỏ suy nghĩ đi vào bên trong tìm kiếm.. Chỗ đó không đơn giản, ma quỷ nhân số chưa chắc chế ngự được, súng đạn lại càng vô dụng, ông hiểu ý tôi chứ?” Trần Quân trầm giọng hàm ý răn đe.
Tuy nhiên vẫn không muốn nói ra bí mật kia.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
580 chương
87 chương
72 chương
84 chương