Đại việt minh môn
Chương 23 : Vào là người, ra thành quỷ
Vừa lâm trận là dùng đến toàn bộ sức lực, Trần Quân minh bạch đối phương mạnh mẽ hơn hắn nhiều lắm, nhưng mà ở quá khứ vốn là cường giả, mặc dù xem như đã chết một lần rồi tuy nhiên tâm thế vẫn còn.. Hắn sợ cái chết nhưng tuyệt không sợ thất bại.
Xuất thủ chính là một kích chí mạng, Trần Quân không biết được đối phương rốt cuộc là dạng tồn tại gì, có phải ma quỷ, tà tinh hay không, trong đầu sớm gạt bỏ đi ý định triền đấu thăm dò.
“ Phương Thiên khốn.. Cầu tổ sư ban cho sức mạnh tru diệt tà ma!.. Chân thân quy vị.. Linh bài quy vị.. Đại Tiên Nhất Chỉ!” Trần Quân gầm nhẹ, cước bộ cực hạn, bỗng nhiên dẫm mạnh chân lăng không lên cao, thời điểm thanh âm rơi xuống sau lưng mơ hồ chồng chất thêm một cái hư ảnh bàng bạc.
Hư ảnh này chính là chân thân của hắn, chân thân hiện, hào quang chiếu rọi bát phương, tựa hồ một tôn Trích Tiên siêu phàm thoát tục giáng lâm nhân gian, trước mặt Trần Quân Đại Tiên linh bài quay cuồng dữ dội, hai luồng khí thế tụ hội cùng nhau trực tiếp đánh sập không trung, oanh minh thiên địa.
Trần Quân nhấc tay một chỉ, Đại Tiên Nhất Chỉ lại xuất hiện thế gian, hư ảnh sau lưng cũng bắt chước, nhấc tay một chỉ.
Một chỉ trùng điệp như lưu tinh phá không rút sạch tu vi trong cơ thể, chỉ khí đi trước xé rách hư vô bùng cháy hào quang, hướng hung nhân muốn trực tiếp giảo sát.
Chói loà quang mang nuốt chửng bóng tối, đánh tan hết thảy ma khí, khoảng cách quá gần hung nhân tựa hồ không kịp tránh né, hoặc không thèm tránh né, chỉ nghe được một tiếng nổ ác liệt để cho thạch động cũng đều lắc lư chao đảo.
Một chỉ ẩn chứa thần thông đạo pháp, ẩn chứa cả đời hắn sát phạt dĩ nhiên không thể tầm thường, cuồn cuộn dư ba nhấc lên sóng gợn quét sạch bát phương, Trần Quân thu tay thở dốc, căng mắt ngóng nhìn, vị trí một chỉ rơi xuống mặt đất nứt toác, không gian cháy khét.
Bất quá, lại không nhìn thấy bóng dáng hung nhân, tựa hồ trước đó hắn đã vô thanh vô thức biến mất, cũng tựa hồ một chỉ để cho hắn trực tiếp phá thành tro bụi.
“Không đúng!” Mắt trái bỗng nhiên co rút vào, Trần Quân biến sắc, trong đầu bất giác dội tới một cỗ nguy cơ chí mạng, nguy cơ này hoá bão táp xoáy thẳng vào ý thức kêu gọi hắn phải lập tức tránh né, lập tức bỏ chạy nhưng hết thảy đều không kịp rồi.
Một đạo tàn ảnh màu đen quấn lấy vô cùng vô tận ma khí đột nhiên xuất hiện trước mặt, tốc độ này quả thực quá nhanh, siêu việt vận tốc ánh sáng.
“Thuấn di!” Trần Quân kêu thảm, vừa dứt câu bụng dưới nổ tung, cả người bị ép lùi lại phía sau mấy chục bước chân, tựa hồ hài tử đem thân ngăn cản một tôn tuấn mã đang cất vó phi nước đại.
Một cỗ đau nhức khủng khiếp nện thẳng vào đại não để cho ý thức trực tiếp mơ hồ.. Máu tươi từ miệng, mắt, mũi ào ạt trào ra, Trần Quân kinh hoàng nhìn xuống.. Bụng hắn bị một cái bàn tay đen ngòm xuyên thấu.
Nội tạng nát bấy, kinh mạch phá diệt, thống khổ không gì sánh được, Trần Quân gục đầu, cả người chầm chậm buông lỏng, ma khí từ miệng vết thương thẩm thấu da thịt tràn vào cơ thể.
Đối phương cay nghiệt nhìn Trần Quân, áo bào đen bỗng nhiên vụ hoá, trở về hình dạng như cũ một trung niên quân nhân.. Bàn tay rút ra khỏi cơ thể Trần Quân kéo theo bọt máu cùng mảnh vụn nội tạng.
“Tự ngươi đi tìm chết không trách ai được!” Trung niên quân nhân gầm gừ nói, thanh âm như gió thổi núi cao, lạnh lẽo băng hàn.
Ném Trần Quân mềm nhũn xuống mặt đất, nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp quay người rời đi, chớp mắt biến mất tại bên trong thạch động.
Trần Quân chưa chết nhưng còn cách cái chết không xa, ý thức tán loạn, may mắn hình xăm sách cổ trên cánh tay một lần nữa xuất hiện bao bọc linh hồn hắn.
Bên trong địa mộ, 12 nhân viên cứu hộ sau khi đi xuống một đoạn thời gian, lúc này đều đã chết sạch, cùng vết thương trên cổ, đầu bị gặm nát, bọn họ chết đi dưới âm khí quá mức nồng hậu của âm sào gia trì toàn bộ trực tiếp biến thành Hấp Huyết Quỷ, để cho số lượng Hấp Huyết Quỷ tại đây tăng lên con số 14.
Thế giới bên ngoài không người biết được những thứ khủng khiếp gì đang phát sinh phía dưới, ai nấy đều mang tâm lý cầu nguyện, vầng Huyết Nguyệt bên trên màu đỏ càng đậm tán xạ không trung, để cho không trung vừa nhìn tựa hồ bị máu tươi vấy bẩn.
Lúc này tại trung tâm địa mộ, khoảng không gian tràn ngập tử khí, trên một cái đài cao hình bán nguyệt nhô lên mặt đất chừng ba tấc tay, phóng mắt xung quanh đều đặn rải rác mấy chục trụ đá to lớn thẳng tắp chống đỡ toàn bộ kiến trúc.
Nổi bật nhất là một cái lư đồng cao lớn sừng sững chống đỡ uy nghiêm tản mát nghi ngút khói hương, bốn phía đếm được 48 chiếc quan tài thuỷ tinh nằm la liệt, kích thước to nhỏ không đồng nhất, trong đó có một chiếc quan tài gỗ mun cực lớn thâm trầm nằm ở vị trí chính giữa, tổng thể tựa hồ một cánh đồng quan tài vậy.
48 chiếc quan tài thuỷ tinh bao quanh quan tài gỗ mun, kinh khủng ở chỗ một vài chiếc quan tài đã bật nắp, bên trong trống hoác, không rõ có mai táng tử thi hay không, hay tử thi đã ngồi dậy lật nắp rời đi.
Sát.. Sát.. Sát..
Một cỗ uy áp kinh thiên động địa từ quan tài gỗ mun trận trận tản ra, thậm chí còn nghe được tiếng nhịp tim thình thịch đập mạnh, tiếng hô hấp nặng nề thô trọng, tựa hồ có thứ gì đó đang giãy giụa muốn thức tỉnh.
Lúc này trung niên quân nhân lẳng lặng đi vào, tới phía trước lư đồng thắp một nén nhang trầm, lẩm bẩm khấn vái cái gì đó không nghe rõ, lại đảo mắt nhìn ngó cánh đồng quan tài một lượt, mỗi nơi bước qua đều dùng sức cạy mở nắp áo quan, thò đầu vào bên trong hít đầy một ngụm, vẻ mặt lâng lâng cực kỳ hưởng thụ.
Hết một vòng đều lặp đi lặp lại cùng động tác, thậm chí có lúc còn đưa tay xuống bốc lên một thứ gì đó nhầy nhụa, bỏ thẳng vào miệng ngấu nghiến nhai ngon lành.
Xong xuôi lách người đi vào trung tâm, lấy từ túi áo ra một cái chén sứ, đặt xuống bên dưới quan tài gỗ mun, thả người ngồi bệt tựa lưng vào quan tài, châm một điếu thuốc, phì phà hút.
Hơn 10 phút sau, cầm lấy chén sứ đã đựng đầy thứ chất lỏng màu đen nhỏ ra từ quan tài, đưa lên miệng uống, dốc một hơi cạn sạch.
Lại nói về Trần Quân.
Lúc này Trần Quân bỗng nhiên cảm giác cổ họng tư vị ngòn ngọt, miệng hắn đang ngậm chặt lấy một vật thể hình tròn, cả người nằm sấp bên trên một thứ khô gầy xương xóc hướng về phía trước xé gió bay vun vút, mặc dù không thể mở mắt nhưng Trần Quân cảm nhận được có người đang cứu hắn, còn cho hắn ngậm Tụ Hồn Châu tạm thời kéo dài sinh mệnh.
Trần Quân dùng hết chút sức lực cuối cùng cố gắng mở mắt, mơ màng nhìn thấy tấm lưng một người đàn bà gầy nhom đang cõng mình bỏ chạy, mùi mồ hôi gay gắt quyện vào tóc bay ngược phía sau, đập thẳng vào mặt đau buốt.
“ Bà ta là ai? Tại sao lại cứu ta?” Trần Quân tự hỏi.. Sau đó cơn đau một lần nữa ập tới khiến mi mắt hắn đổ sụp.
Dưới địa mộ lúc này bởi có quá nhiều người sống đi vào, đám chuột tinh được ăn một bữa thịt người thịnh soạn, nhưng ăn chưa sướng miệng thức ăn bỗng nhiên hoá quỷ đứng dậy chạy mất để cho bọn chúng vô cùng bực bội, ríu rít gọi nhau lên mặt đất tìm kiếm thịt người.
Mấy trăm con chuột tinh không biết sợ chết là gì ào ào chạy muốn lao qua địa môn, thời khắc này bỗng nhiên ngừng lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Huyết Nguyệt trên cao với vẻ cung cung kính kính..Con chuột đầu đàn lông mao đỏ tươi như máu nhe răng gầm nhẹ, dẫn đầu thâm nhập nhân gian.
Bất quá, vừa mới thoát khỏi địa mộ liền dẫm phải gạo nếp trên mặt đất, một vài con chuột bị thiêu cháy tại chỗ, tiếng rít thảm thiết ngập trời vang vọng, hết lớp này tới lớp khác đạp lên xác đồng loại cũng chỉ vì thịt người máu người, mà theo bọn chúng là thơm ngon kỳ lạ.
Nhìn thấy có người sống phía trước đám chuột tinh càng thêm phát cuồng, mấy trăm lại mấy trăm con gào thét lao ra.
Nhìn thấy một bầy chuột mắt đỏ con nào con nấy lớn như mèo đực gào thét lao về phía mình, thôn dân không ai là không khiếp sợ, mấy chục người rú lên cuống cuồng bỏ chạy.
Vị công an viên đứng lại sầm mặt rút súng chỉ thiên.
“ Đoàng.. Đoàng! "
"Aaaa..!”
Tiếng súng im bặt, mấy trăm con chuột lao vào cắn xé, chớp mắt đã gọt hắn thành bộ xương khô.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
580 chương
87 chương
72 chương
84 chương