Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 20 : Biến Cố​

Ánh sáng trắng xóa chiếu vào khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, rõ ràng lúc trước chỉ kêu Chu Cần và Lão Lưu đến, giờ tại sao lại có người thứ ba ở đây? Người này lài ai? Trong đầu tôi cũng không suy nghĩ được nhiều, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, lúc này duy trì được bình tĩnh mới là quan trọng nhất. Tiếng còi ô tô vang lên, sau khi thích ứng được với ánh sáng tôi từ từ mở mắt, nheo mắt nhìn lại chiếc xe thì có một người ngồi ở ghế tài xế, hình như là một người đàn ông. Trong tình huống như thế này lại dẫn theo người tới đây là sao? Tôi lấy lại bình bĩnh, hắng giọng, giả vờ vội vàng chạy đến, sau đó đứng khoa chân múa tay, dùng tay ra hiệu, diễn đạt bằng cơ thể để nói lên điều gì đó. Nhìn tôi khoa chân mua tay đủ kiểu, người trên xe cũng hạ cửa kính xe xuống và đưa đầu ra ngoài nhìn. Tôi nhìn thấy người đàn ông đó có một tướng mạo dữ dằn, lông mày sắc như kiếm, tóc ngắn. - Này, mày đứng lại đó cho tao, mày là ai? Người đàn ông cao to đó hét lên uy hiếp tôi. - Đại ca! Dưới đó....dưới đó xảy ra chuyện rồi, vừa rồi có hai người đàn ông chết dưới đó. Tôi lóng nga lóng ngóng, vờ lo lắng, hoảng sợ, sau đó chậm rãi bước từng bước đến gần ô tô. - Cái gì? Nghe tôi nói thì gã đàn ông kia vừa bất ngờ vừa khiếp sợ, còn tôi thì vẫn đang chờ đợi, khi khoảng cách chỉ còn mười mét thì tôi tập trung tinh thần vào đôi mắt, sau đó nhìn vào mặt gã kia và thực hiện "Câu hồn thuật". - Từ giờ trở đi, tao nói làm cái gì thì mày phải làm cái đó nghe chưa? Khi nói ra những lời này thần kinh tôi căng thẳng cực độ, vì tôi không biết là những lời này có tác dụng hay không, nếu thất bại tôi chỉ sợ..... Mồ hôi toát ra lạnh ngắt, răng nghiến chặt. Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng "vù vù" quen thuộc đã vang lên, mệnh lệnh của tôi đã truyền đến người đàn ông kia, vẻ mặt của gã cũng đã dại đi. - Nghe rõ rồi. Gã đàn ông đó thành thật trả lời tôi. Thành công. Cuối cùng tôi đã thành công. Xem ra Hồ Tiên đã không lừa tôi, đúng là người bị trúng "Câu hồn thuật" trước đó mà bị chết thì "Câu hồn thuật" sẽ được giải và tôi có thể tiếp tục sử dụng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui mừng, sau đó chậm rãi đi lại trước mặt gã kia hỏi: - Tên của mày là gì? - Gọi tôi là Vương Cương. Vương Cương à......một cái tên rất bình thường. - Mày, Lão Lưu và Chu Cần có quan hệ gì? - Chúng tôi là anh em tốt, sống chết cùng nhau. Gã đó trả lời tôi. - Vậy còn Cường Tử? Tôi hỏi. Gã đó suy nghĩ một lát rồi trả lời. - Tôi là em họ của Cường ca. Chuyện này hóa ra là vậy, gã này cùng với tên lông mày rậm là anh em họ, khó trách cùng nhau kéo đến đây, cũng hợp lý. - Còn Trương Quốc Hoa thì sao? Tôi hỏi. - Chúng tôi được Trương Quốc Hoa trả tiền để làm việc, tất cả đều là bảo vệ của công ty ông ấy. Trương Quốc Hoa nói tình hình của anh tôi cho tôi biết, nói anh ấy có thể đã xảy ra chuyện nên tôi mới theo tới đây. Gã đó thành thật trả lời. Quả nhiên là không có quan hệ gì với Trương Quốc Hoa........có điều Trương Quốc Hoa không muốn thấy tôi xuất hiện trước mặt hắn nên mới thuê bọn này đến giết tôi cũng là chuyện bình thường. - Biết Trương Quốc Hoa ở đâu không? Tôi nhất định phải hỏi câu này. - Biết, một là khu nhà ở của những người làm trong chính quyền nhà nước được bảo vệ nghiêm ngặt, hai là nhà ở đường Tân Quan, hẻm Miên Hoa, ngoài ra còn ở khách sạn Lương Khê. Nhưng ông ấy là một nhân vật lớn, Nhà nước giấu diếm địa chỉ nên ông ấy ở cụ thể chỗ nào tôi cũng không rõ. Không hổ danh là Phó Bí thư thành phố, thành phố Vô Tích có tổng cộng hai Phó Bí thư, trong đó có một người đương nhiên sẽ là Thị trưởng của người kia, mà người đó chính là thủ trưởng của Trương Quốc Hoa, lão là tâm phúc của những người đó nên có khi hành động còn lộng quyền hơn cả những sếp lớn nữa, Trương Quốc Hoa chỉ đứng sau Bí thư và Thị trưởng nên nơi ở của lão cũng trở nên rất bí mật. Hơn nữa theo những gì gã đó nói thì gã đã không ít lần được Trương Quốc Hoa gọi đến để đi làm những chuyện ác, nếu không thì làm sao gã biết được địa chỉ rõ ràng của Trương Quốc Hoa như vậy. Sau một lúc suy nghĩ thì tôi nhận định được rằng hẻm Miên Hoa cách bệnh viện Vô Tích hơi xa, có khả năng Trương Quốc Hoa không đi đến đó, còn nếu đến khách sạn Lương Khê thì bình thường chỉ một người mới đi thôi, nhưng hôm nay cả nhà Trương Quốc Hoa đi cùng nhau, con của Trương Quốc Hoa lại còn bị lấy khẩu cung thì nhất định lão sẽ dạy bảo nó một trận, chắc ăn là không thể đến khách sạn Lương Khê được. Như vậy khả năng lớn nhất là về khu nhà ở của Chính phủ được canh giữ nghiêm ngặt, nơi đó cách bệnh viện Vô Tích và đồn công an rất gần, trời tối như vậy thì chắc là Trương Quốc Hoa không thể về nơi quá xa được, chỉ còn nơi đó mà thôi. Nghĩ đến đây trong đầu tôi chợt lóe lên một ý định táo bạo. Có lẽ tôi phải xông vào khu nhà ở của Chính phủ một lần. Ý định đó vừa xuất hiện trong đầu thì cổ tôi toát mồ hôi lạnh, Trương Quốc Hoa khiến tôi tức giận đến mức muốn báo thù ngay trong đêm nay, nhưng lý trí đã nói cho tôi biết điều đó là không thể, trừ gã đàn ông này ra thì đêm nay tôi chỉ có thể khống chế được một người nữa thôi. Thế nhưng......... - Hãy đưa tao đi. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi vẫn quyết định đi tìm Trương Quốc Hoa, người chỉ trong chốc lát đã gây nên không ít chuyện điên rồ. Hôm nay tôi đã bỏ lỡ cơ hội một lần........tôi sẽ không bỏ qua lần thứ hai đâu. Tôi ngồi trên xe, gã đàn ông họ Vương đưa tôi đi, chiều hôm nay tôi đã đến một phòng khám để băng bó vết thương và bây giờ đến lại đây để giải "Câu hồn thuật" cho nữ bác sĩ kia, nhưng tiếc rằng khi tôi đến đây thì phòng khám đã đóng cửa, nhìn cái khóa trên cổng sắt, lòng tôi chán nản như bị một vết cắt. Vốn định giải "Câu hồn thuật" trên người nữ bác sĩ kia, như vậy tôi có thể thôi miên được thêm một người nữa, nhưng xem ra kế hoạch này bị hỏng rồi. Không còn cách nào khác, tôi kêu Vương Cương chạy thẳng đến khu nhà ở Chính phủ. Tới gần khu nhà ở Chính Phủ thì tôi thấy nơi đây rất sầm uất, đồn công an cũng tương đối gần. Lúc này tôi chỉ có thể sử dụng "Câu hồn thuật" được một lần duy nhất nữa thôi. Với "Câu hồn thuật" này bất kể như thế nào thì cũng phải cố gắng sử dụng nó một cách tốt nhất, tranh thủ lúc chạm mặt Trương Quốc Hoa là thực hiện ngay lập tức. Chỉ cần chạm mặt một lần là tôi có thể chiếu tướng lão. Lúc này tôi chắc chắn đến 200%. Tới gần cổng của khu nhà ở Chính phủ tôi nhìn thấy sự canh gác rất nghiêm ngặt, tôi không thể nào quên được khuôn mặt lạnh lùng của hắn khi cầm điện thoại và gọi người đến giết tối, vết thương ở miệng tôi lại đau nhói lên, còn trong lòng thì lạnh như băng. Nếu nói Trương Quốc Hoa là một một ngọn núi phủ đầy tuyết thì lúc này tôi còn lạnh hơn núi tuyết, tôi là một tảng băng trôi. - Đưa điện thoại cho tôi. Tôi bắt Vương Cương đưa điện thoại cho tôi, gã liền phục tùng mệnh lệnh đưa chiếc điện thoại Black Berry cho tôi. Tôi cầm điện thoại hít một hơi, sau đó lấy lại bình tĩnh thì tôi lại nghĩ đến em gái A Tuyết và người mẹ ốm yếu ở nhà, nghĩ đến họ tôi lại thấy xót xa trong lòng. Không biết hai người ấy đã biết tin Yên Yên mất hay chưa, nếu biết rồi thì tôi không dám tưởng tưởng đến phản ứng của họ sẽ như thế nào nữa. Nghĩ đến A Tuyết, nhìn thấy ánh sáng từ màn hình điện thoại phát ra, tôi do dự một chút, sau đó quyết định gọi về nhà hỏi thăm tình hình trước khi ra tay. Tôi bấm số điện thoại ở nhà. Ngay trong lúc vừa ấn phím gọi thì vô tình tôi quay đầu ra ngoài cửa xe và kinh ngạc khi nhìn thấy một chiếc xe con màu bạc đi chậm chậm về phía này, lúc chiếc xe ấy đến gần tôi nhìn thấy trong xe đó có người. Đó chính là gia đình của Trương Quốc Hoa. Trong nháy mắt, chiếc xe màu bạc đã đến sát bên cạnh xe tôi, tôi căng thẳng cực độ. Ngay sau đó trong lòng tôi dâng lên một sự căm giận ngút trời cùng niềm tin nắm chắc sự thắng lợi trong tay. Tốt lắm.....đợi cả nửa ngày, cuối cùng cùng có thể gặp lại Trương Quốc Hoa. Đúng là ông trời giúp tôi mà. Xem ra, hôm nay nhất định là ngày giỗ của Trương Quốc Hoa. Nhìn thấy chiếc xe ấy chạy lên phía trước, tôi cắn chặt răng, nhưng ngay lúc này điện thoại lại kết nối với đầu dây bên kia, thật không đúng lúc chút nào mà. - A Tuyết, A Tuyết, em có sao không? Tôi vừa nghe điện thoại vừa nhìn chằm chằm về phía trước, miệng cũng vội vàng nói, A Tuyết mới có mười bốn tuổi, mẹ lại già yếu như vậy, mình nó ở nhà thật là tội nghiệp. Tuy nhiên, ngay sau những lời hỏi han lo lắng của tôi thì thông tin từ đầu dây bên kia đã khiến tôi hoảng sợ. - Anh, anh đang ở đâu? Cuối cùng thì anh cũng gọi điện về....hu hu....anh, mẹ....mẹ.....chết rồi.......anh đang ở đâu.......anh mau về đi.....hu hu....