Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 21 : Bẫy​

Mẹ chết rồi? Nghe những tiếng khóc đứt quãng của A Tuyết khiến cả người tôi như tê liệt, thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì nữa. Chuyện này đến quá bất ngờ, làm cho tôi cảm giác đây giống như là một cơn ác mộng chứ không phải là sự thật. Yên Yên vừa mới ra đi.............tại sao mẹ cũng........ Chỉ trong phút chốc tim tôi lạnh đi, dường như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt tôi vậy. - Đừng, đừng lo lắng. A Tuyết, tại sao lại như vậy, mẹ bị sao? - Hu hu.....anh mau về đi....mẹ.......sau khi nghe được chuyện của chị thì bệnh tái phát....... Đầu dây bên kia A Tuyết khóc nức nở, không giống như đang giả vờ, trái tim tôi trở nên yếu đuối, cảm thấy mình thật sự bất lực và vô cùng lo lắng. Nhìn về chiếc xe ô tô phía trước kia tôi dường như không thể nào bắt kịp được cảm xúc lúc này..... Tôi biết hôm nay dù thế nào cũng không thể bắt Trương Quốc Hoa trả giá được. Kế hoạch của tôi lại thất bại. Tôi suy sụp, dựa đầu vào ghế xe, điện thoại cũng rơi khỏi tay, yếu ớt nói với Vương Cương: - Quên đi, Vương Cương, không đi đến khu nhà Chính phủ nữa, đưa tôi về vùng ngoại ô phía đông đi...... Nói xong tôi nhắm mắt lại, cảm giác như cả cơ thể mình đã bị rút cạn hết sức lực vậy. Trong đầu tôi hiện ra những cảnh tượng trước đây khi tôi cùng mẹ, Yên Yên, A Tuyết đi dạo mát bên bờ hồ, cảnh mấy anh em rượt đuổi nhau cười sặc sụa, đó có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi..... Không biết tại sao vào lúc này những hình ảnh ấy lại hiện lên rõ nét như vậy nữa? Có thể đây là một điềm báo xấu. Mấy chục phút sau tôi về đến nhà, hoàn cảnh nhà tôi rất khó khăn, sống trong một căn nhà trong khu chung cư ổ chuột ở vùng ngoại ô, toàn bộ căn nhà chỉ vẻn vẹn 80 mét vuông, rất nhỏ hẹp. Tới gần khu chung cư tôi bảo Vương Cương dừng xe, tôi xuống xe đi bộ về. - Vương Cương, mày đi đến cái giếng lúc nãy, leo xuống giếng đưa bốn xác chết dưới đó lên xe, trước lúc trời sáng thì chạy đến một nơi hẻo lánh, xa xôi rồi lấy xăng trên xe tưới lên bọn họ và đốt hết, đừng để lại dấu vết, cũng đừng để người khác phát hiện được, và càng không được nói là do tao làm. Sau khi làm xong thì tối mai mày đến Đông Kiều chờ tao. - Biết rồi. Vương Cương nhìn tôi và không nói thêm gì nữa, liền đóng cửa xe lại và làm theo lời tôi nói, lái xe đi khỏi. Tôi nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, thở dài, sau đó quay đầu chạy về hướng nhà của mình. Tuy nhiên mới bước đến bậc thứ ba của cầu thang tôi liền choáng váng cả người. Có hai tên cao to đeo kính đen, mặc đồ đen đang đứng trước cửa nhà tôi, hơn nữa trong tay bọn chúng đang túm lấy tóc của một cô bé mười bốn tuổi, bị tên kia túm tóc cô bé đó đau đớn, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe vì khóc, Cô bé kia chính là em gái của tôi, A Tuyết. - A Tuyết! Nhìn thấy tên kia túm tóc A Tuyết tôi thực sự bị sốc. Nhìn thấy tôi hai tên đeo kính đen kia cười khẩy. - Vương Nhất Sinh, bọn tao chờ mày đã lâu, muộn như vậy mới về, mày đã đi đâu? Nghe được giọng nói lạnh như băng ấy tôi biết là mình đã bị mắc lừa. Tôi thua. Tôi đã đi sai nước cờ. Trương Quốc Hoa, tôi so với lão thì không thể quỷ quyệt bằng, muốn đối phó rất khó. Và tôi mới là người bị lão đối phó. Nhìn hai tên kia tôi biết đã bị Trương Quốc Hoa bắt được điểm yếu. Vì đối phó với tôi mà lão lại có thể xuống tay với người nhà của tôi, lại còn bắt A Tuyết dụ dỗ tôi quay về.....thực sự là nham hiểm đến cùng cực. Trong nháy mắt tôi ý thức được việc vừa rồi A Tuyết nói qua điện thoại chuyện bệnh tình của mẹ phát tác hẳn là do mấy tên kia buộc A Tuyết nói để lừa tôi, khiến tôi phải ngay lập tức trở về, xem ra lão già Trương Quốc Hoa muốn giết người cho bằng được đây mà. Trong lòng tôi run rẩy vô cùng, tôi nghĩ đến việc sử dụng "Câu hồn thuật" nhưng lúc này tôi chỉ có thể sử dụng được với một người, trong khi trước mặt tôi lại là hai người, tôi nên làm thế nào cho tốt nhất đây? Mặc kệ mọi chuyện ra sao, tôi đã biết được ý đồ của hai tên này nên có thể bảo đảm là em gái tôi được an toàn. Tôi phải động não suy nghĩ ra kế sách để đối phó, tôi hít một hơi sâu, sau đó buộc mình bình tĩnh trở lại, lạnh lùng hỏi: - Các người là do Trương Quốc Hoa sai tới để tìm tôi đúng không? Chuyện đó em gái tôi không liên quan gì, thả nó ra rồi nói chuyện. - Đúng là một người anh tốt. Tên mặc áo đen đứng bên phải cười mỉa mai, nhưng vẫn không buông A Tuyết ra. - Vương Nhất Sinh, ông chủ Trương muốn bọn tao đến đây để nhắn với mày mấy câu. - Nhắn mấy câu? Tôi nheo mắt lại hỏi. - Vậy cũng tiện thể nhắn lại với lão, nếu tôi tiếp tục tìm đến lão gây phiền toái và đưa lão ra tòa thì lão sẽ cho người ra tay với người nhà của tôi, có đúng như vậy không? Câu hỏi của tôi khiến cả hai tên đó hơi sửng sốt. - Mày cũng thông minh đấy, biết vậy là tốt, tao đỡ phải nhiều lời. Tên mặc áo đen đứng bên trái nói xong thì lấy trong túi ra một tờ chi phiếu, mở ra cho tôi xem rồi dùng giọng điệu ôn hòa nói: - Đây là chi phiếu năm trăm ngàn, ông chủ Trương nói nếu mày nhận lấy nó thì mọi chuyện ngày hôm nay xem như quá khứ, tất cả được xử lí dễ dàng. Còn nếu mày không nhận thì hai người bọn tao buộc phải giúp ông chủ Trương hành sự, còn làm chuyện gì thì........tao nghĩ mày cũng hiểu được rồi. Nói xong tên áo đen kia nắm tóc A Tuyết giật mạnh, ý định uy hiếp rất rõ ràng. - Vương Nhất Sinh, tao biết mày là trụ cột của gia đình, mày còn có mẹ già và em nhỏ, chọn cách nào là do mày đấy. Nói xong tên mặc áo đen gấp tờ chi phiếu lại và gõ ba cái vào đầu tôi. Hình như hắn đang muốn nhắc nhở tôi nên thông minh đúng thời điểm, đừng làm chuyện điên rồ. - Anh...... A Tuyết bị túm tóc, con mắt đỏ hoe, nhìn tôi nức nở, ánh mắt trong veo đầy ắp sự tuyệt vọng. Nhìn A Tuyết như vậy lòng tôi đau như cắt. Tôi có thể làm gì đây? Đến nhà riêng của tôi Trương Quốc Hoa còn biết được thì tôi phải làm sao đây? Nếu tôi từ chối thì hai tên này sẽ xuống tay với tôi và A Tuyết, còn mẹ tôi nữa, tôi có sự chọn lựa khác sao? Tôi nghĩ nếu nhận lấy tờ chi phiếu thì ít nhất có thể tạm thời đuổi được hai người kia đi, sau đó sẽ tìm biện pháp để đối phó với Trương Quốc Hoa. Tuy nhiên......nếu tôi nhận số tiền đó trước mặt A Tuyết thì nó sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Tôi có xứng là anh trai của nó hay không? Nếu tôi nhận số tiền này thì trong lòng A Tuyết tôi sẽ là một kẻ yếu đuối, bất lực, nhu nhược. Vương Nhất Sinh tôi không thể làm được.