Quay đầu, anh Hạ Băng Khuynh đang ngủ say, đưa tay sờ mặt cô. Ngón tay chưa chạm vào, đã bị Mộ Nguyệt Sâm đẩy ra. “Đừng chạm vào cô ấy!” Giọng âm lạnh mang đầy sự cảnh cáo. Mộ Nguyệt Bạch cười ra tiếng: “Tôi nói em tra, Băng Khuynh bây h k fai của e nữa, e còn coi cô ấy là vật của mình à, cũng quá k nói đạo lí r.” “Dù k là của tôi, cũng vĩnh viễn k thể là của anh!” Mộ Nguyệt Sâm xụ mặt. “Cũng k nhất định!” Mộ Nguyệt Bạch cười ý vị thâm sâu với kính chiếu hậu. “Có 1 phần ngàn vạn khả năng, tôi cũng triệt tiêu!” Mộ Nguyệt Sâm k chút lưu tình nói. “Diệt đc 1 ng là tôi, e có diệt hết tất cả nam nhân xuất hiện trong cuộc đời cô ấy k? Ví như ---” Mộ Nguyệt Bạch giọng kéo dài, sau đó nhìn gương 1 cái, nhẹ nhả ra 1 cái tên: “Quý Tu đó!” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm bất giác cứng lại. “A nghĩ sai r, họ là quan hệ thầy trò, hơn nữa, ng trong lòng Quý Tu k fai Hạ Băng Khuynh!” Anh giả bộ trấn tĩnh đáp. “Uh, v thật sự là tôi nghĩ nhiều r? Nhưng tôi thấy thái độ của Quý Tu khi nói chuyện với nha đầu nhỏ của chúng ta, k đơn thuần, nhưng cũng k lạ, lâu ngày sinh tình là bt, nói k chừng anh ta cũng k biết! Ài, nha đầu nhỏ từ trc đã rất thích thầy Quý này, nói k chừng, sau này vô thanh vô thức bị cướp mất!” Mộ Nguyệt Bạch mang theo ý cười, đầy ý tứ nói. Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm lạnh lùng, nội tâm sóng gợn dữ dội. Mộ Nguyệt Bạch nhìn đường phía trc, miệng cong lên nụ cười. Tối 10h30, họ đến 1 trấn nhỏ. Mộ Nguyệt Bạch xoay xe 1 vòng, dừng trc nhà nghỉ. “Thôn chúng ta cần đến ở sau trấn này, hôm nay trễ r, ngủ 1 đêm!” Mộ Nguyệt Sâm mở mắt nhìn bên ngoài, thấy bảng hiệu màu sắc chói lóa thì nhíu mày: “K có ks tốt hơn?” “Ks?” Mộ Nguyệt Bạch k tin đc: “Đây là nông thôn, căn nhà đã là tốt nhất theo tôi quan sát r.” “Phẩm vị của anh bị giảm r.” Mộ Nguyệt Sâm châm chọc anh. “Nếu e k muốn xuống, thì ngủ trên xe, tôi mở phòng cùng Băng Khuynh!” Mộ Nguyệt Bạch cười híp mắt nói, động tay, liền muốn ôm Hạ Băng Khuynh. “Nghĩ thật đẹp---” Mộ Nguyệt Sâm đẩy tay anh, xuống xe, kéo của ghế phụ, ôm Hạ Băng Khuynh ra, đi nhanh vào trong. Mộ Nguyệt Bạch đi theo sau. Đột nhiên từ trong xe ấm áp ra gió lạnh, cơ thể Hạ Băng Khuynh run rẩy, tỉnh lại. Nhìn vào trong mắt, là yết hầu và cằm kiên nghị của Mộ Nguyệt Sâm. Còn có mùi yên thảo trên ng anh. Cái ôm rất ấm! Suy nghĩ Hạ Băng Khuynh chỉ khẽ trầm luân, cô lắc đầu, thanh tỉnh lại, đẩy ngực anh: “Thả tôi xuống!” “Đừng động!” Mộ Nguyệt Sâm ôm cô chặt hơn, mắt sáng chăm chú nhìn cô. Hạ Băng Khuynh bất giác k thở đc. Đến bàn tiếp tân, Mộ Nguyệt Sâm mới thả cô xuống. “Hoan nghiêng--” Bà chủ đang cắn hột dưa ở bàn tiếp tân, thấy khách đến, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai sáng lạn, hột dưa trong miệng đều rơi ra. S có thể có nam nhân đẹp như v! Mộ Nguyệt Bạch từ sau lên trc, mang nụ cười ấm áp, nho nhã nói:”Cho chúng tôi 1 phòng tốt nhất!” Bà chủ k nỡ rời khỏi khuôn mặt của Mộ Nguyệt Sâm qa khuôn mặt là chủ nhân của giọng nói ôn nhu, lần nữa lại k nhịn đc tim đập mạnh. - -------- ----------