Mộ Nguyệt Sâm k nói gì. Mộ Nguyệt Sâm mang nụ cười vô hại, giọng ôn hòa nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Lí do tôi giúp e là --- e là của tôi, chỉ có thể chết trong tay tôi!” =))) (Tề Mặc nhập anh à =))) muốn thành đam mỹ luôn r “” Cổ Hạ Băng Khuynh liền lạnh lẽo. Lí do này thật đủ bá khí! Mộ Nguyệt Sâm nghe đc, miệng cong lên, lộ biểu cảm như cười như k: “Lí do cao đoan hơn tôi nghĩ, chỉ dựa vào điểm này, tôi tạm thời giả bộ tin anh.” “Tên khẩu thị tâm phi, lòng rõ ràng cảm động muốn chết!” Mộ Nguyệt Bạch cười sáng lạn. “Cảm động? Ha, là cảm động, cảm động đến muốn làm chết anh ở đây!” Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh, mắt mang ý k tốt. “Nhìn bộ dạng, chúng ta vẫn rất mật thiết” “Haha---” Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh, biểu thị bản thân k vui. Hạ Băng Khuynh ở bên nghe, cảm thấy cách tiếp xúc của họ cũng ổn, so với trc đây, tốt hơn nhiều. “Cần nói cũng nói r, đừng ở đây nữa, đi thôi!” Cô nói với 2 ng đàn ông. Mộ Nguyệt Sâm lại dựa ghế. Mộ Nguyệt Bạch thành tài xế, lại khởi động, xe đi ra ngoài. “Còn 5h nữa, nếu mệt, ngủ 1 chút!” Mộ Nguyệt Bạch nói với Hạ Băng Khuynh. “Tôi vẫn chưa buồn ngủ!” Hạ Băng Khuynh uyển chuyển từ chối. Cô k thích để mạng mình cho ng k thực sự tin tưởng. Mộ Nguyệt Bạch quay qa cười với cô:”Tùy e!” “Uhm” Hạ Băng Khuynh lễ phép gật đầu, nghĩ đến 1 chuyện: “S anh biết chúng tôi muốn đi?” “Sáng, Quý Tu đến nhà, e nói chuyện với anh ấy, tôi ở sau, cho nên biết, dù s cũng rảnh k gì làm, liền đi!” Mộ Nguyệt Bạch nói rất bình thản. “Là v à!” Hạ Băng Khuynh nhàn nhạt gật đầu. Nói chung là anh ta nghe lén. Xe tiếp tục chạy. Phía trc tối đen, k thấy gì. Qa 1h, Hạ Băng Khuynh bắt đầu ngáp, có chút buồn ngủ. 2h sau, mắt Hạ Băng Khuynh bắt đầu kháng cự. Cô cố gắng chống chọi, nhưng vẫn bị đánh bại khi gần đến tiếng thứ 4. Cô k chịu đc nữa, sau đó k biết thế nào ngủ r. Mộ Nguyệt Sâm ở sau từ đầu đến cuối k nói gì. Cho đến khi Hạ Băng Khuynh dựa ng ngủ, mới động đậy. Anh cởi áo khoác, muốn đắp cho Hạ Băng Khuynh, nhưng tay chưa đủ ra, 1 cái áo len đã đắp lên ng cô. Là Mộ Nguyệt Bạch đắp! Tim Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên có ngọn lửa vô danh, anh kéo áo len xuống, ném qa bên, sau đó, nhẹ nhàng đắp áo của mình lên ng Hạ Băng Khuynh. “Uh,--” Hạ Băng Khuynh động đậy, lại ngủ tiếp! Mộ Nguyệt Bạch ở bên cười 1 tiếng: “Như v cũng k bù đắp đc gì.” Tim Mộ Nguyệt Sâm thắt lại. Lời của anh đâm trúng chỗ đau. “Lái xe của anh, nếu k dừng xe cút đi!” Giọng anh lạnh lẽo như băng. “E nếu còn nói chuyện k tôn trọng anh trai, tôi sẽ mang ng e yêu nhất cùng lái xuống sườn núi!” Mộ Nguyệt Bạch dịu dàng cười. Anh rất rõ bây h anh quan tâm nhất cái gì. Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt, lâu sau, giọng dịu lại, mặt k biểu cảm nói:”Lái xe đàng hoàng!” “Haha” Mộ Nguyệt Bạch cười thấp: “E thật sự sợ tôi lái xuống s, e nỡ, tôi cũng k nỡ để nha đầu này xảy ra chuyện.” - -------- ----------