Đây cũng rất đẹp trai! Mắt anh nhìn Mộ Nguyệt Bạch, Mộ Nguyệt Sâm, sau đó lướt qa mặt Hạ Băng Khuynh r qa lại mấy lần rất lâu, biểu cảm ngày càng ái muội: “---Phòng?” “Đúng!” Mộ Nguyệt Bạch cười điểm cằm 1 cái. “K, k, là 2 phòng!” Hạ Băng Khuynh hồi thần lại, liền sửa. “Rốt cuộc là 1 hay 2?” Biểu cảm của bà chủ trở nên hứng thú, mắt luôn dao động. “1 phòng!” “1 phòng!” “2 phòng!” 3 ng đồng thời nói. Mắt Hạ Băng Khuynh nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, lại nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “2 ng có fai có bệnh k, 3 ng ngủ 1 phòng, đừng nói đùa nữa.” Cô nói với bà chủ: “Cho tôi chìa khóa đi!” Bà chủ làm theo lấy chìa khóa trên kệ, để đến trc mặt cô. “Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh nói 1 câu cảm ơn, liền lấy chìa khóa. Tay cô sắp chạm vào, phía sau có bàn tay cầm đi. Mộ Nguyệt Sâm lấy chìa khóa, nắm lấy tay cô đi về trc. “Mộ Nguyệt Sâm anh làm gì---” Hạ Băng Khuynh tức giận. “Cùng đi!” Mộ Nguyệt Bạch cũng theo sau, nằm tay khác của cô, cười mê ng với bà chủ: “Cho chút đồ ăn, đc k, phiền r!” “K phiền, k phiền!” Bà chủ bị nụ cười mê hoặc đến cơ thể mềm nhũn. Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch, kéo Hạ Băng Khuynh biến mất khỏi đại sảnh. Bà chủ còn có các loại ngưỡng mộ cùng đố kỵ nhìn theo. Nữ nhân này kiếp trc có fai cứu cả địa cầu! 2 soái ca cái đó với cô! Ăn có tiêu k! Vừa suy nghĩ, vừa bất giác nuốt nước miếng. Lầu 2. “2 ng thả ra!” Hạ Băng Khuynh hoàn toàn giận lên. Họ k lẽ k biết nam nữ thọ thọ bất thân? K lẽ k biết làm v thực sự hủy đi thanh bạch của cô? 1 cô gái ở chung phòng với 2 chàng trai, qa 1 đêm, đổi lại là ai cũng nghĩ khác đi. “Nha đầu e ngoan tí, chúng ta là vì tốt cho e!” Mộ Nguyệt Bạch vỗ đầu cô. Hạ Băng Khuynh mơ hồ: “Các ng gọi đây là tốt cho tôi?” “Bây h e 1 mình k an toàn, ở chung với bọn anh, anh và Nguyệt Sâm mới yên tâm!” Mộ Nguyệt Bạch lại vỗ đầu cô, như là đối xử với con chó dễ thương. “Cảm ơn ý tốt của 2 ng, tôi nghĩ, tôi vẫn kiên trì k chung phòng với 2 ng.” Hạ Băng Khuynh k rảnh nghĩ nhiều v. Cô chỉ biết, k thể ngủ chung với 2 nam nhân này. Cô vừa muốn đi, Mộ Nguyệt Sâm mở cửa phòng xong kéo tay cô lại, đẩy cô vào phòng. “Ầm---” Cửa đóng lại. Hạ Băng Khuynh hít 1 hơi, quay ng k vui tức giận nhìn Mộ Nguyệt Sâm. “Sau khi rời khỏi chỗ này, k ai biết e ở chung phòng với chúng tôi, yên tâm đi!” Mộ Nguyệt Sâm giành nói trc, trc khi cô nói, fai chặn miệng cô lại. Lúc trưa, a nói qa, trc khi kết thúc chuyện này, anh sẽ k để cô rời khỏi tầm mắt, 1s 1 ph cũng k đc. Rất nhiều nguy hiểm, nguyên nhân xảy ra là do bất cẩn. A k muốn phán đoán chính xác nguy hiểm chừng nào đến, cho nên chỉ có thể bảo vệ cô như lúc nào cũng có nguy hiểm xung quanh. Hạ Băng Khuynh hòa hoãn, mục đích họ làm v là muốn bảo vệ cô, điểm này cô hiểu. Nhưng, 3 ng 1 phòng, s ngủ? Mà còn với 2 tên sắc quỷ! - -------- ----------