Thấy Mộ Nguyệt Bạch, não cô phản ứng có điều kiện có những suy nghĩ cực đoan phức tạp.
Ai bảo anh trc h luôn tác nghiệt!
Đặc biệt là vào lúc căng thẳng này, đột nhiên xuất hiện, khiến tim cô k yên ổn.
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm vẫn duy trì sự cao lạnh thường ngày, k nói lời nào nhìn Mộ Nguyệt Bạch, mắt sắc bén trở nên càng bén hơn.
Ghế lái mở ra, Mộ Nguyệt Bạch ngồi vào, cười với họ, đóng cửa, lái xe, mắt tự nhiên nhìn phía trc.
Anh k nói, chỉ đầy tâm tư lái xe.
Hạ Băng Khuynh lúc nào cũng chú ý mặt nghiêng của Mộ Nguyệt Bạch, nhìn nửa ngày, mắt lại nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm, thấy a k phản ứng.
Mộ Nguyệt Sâm đã dựa sau ghế, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn k rõ biểu cảm.
Không khí, kì lạ.
Như là địa lôi mai phục trong im lặng.
Loại trạng thái đến hít thở cũng k thông, xe chạy 40ph, k ai đánh tan sự yên tĩnh.
Bên ngoài, 2 bên đường ngoài núi triền miên, k có gì nữa, như là đi vào động tối nào đó.
Mộ Nguyệt Bạch thả chậm tốc độ, vững chãi chạy trong rừng.
Xe cuối cùng dừng lại.
Đèn xe tắt
Trong xe tối đen.
Hạ Băng Khuynh k đợi đc mở đèn xe, trong xe lập tức sáng lên.
Cô biết s mình gấp như v, có thể là chuyện lúc trưa, khiến cô còn sợ.
Ánh sáng, khiến cô an tâm nhiều.
Ngón tay thon dài của Mộ Nguyệt Bạch rời khỏi vô lăng, nghiêng ng, đối diện họ, mang theo nụ cười mê ng ôn hòa.
3 ng, mắt to trừng mắt to nhìn nhau 1 lúc.
Hạ Băng Khuynh nhịn k đc, trực tiếp hỏi Mộ Nguyệt Bạch: “Anh đến phá hoại hay giúp?”
Câu hỏi này quan trọng.
“Giúp đỡ!” Mộ Nguyệt Bạch cười nói với cô, ánh mắt nhẹ dịu.
“Thật k?” Hạ Băng Khuynh duy trì thái độ hoài nghi.
“Đương nhiên là thật, nếu k, e nói a đến làm gì?” Mắt Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu thành thực.
Nghĩ kĩ, Mộ Nguyệt Bạch dù quan hệ k tốt với Mộ Nguyệt Sâm cỡ nào, cũng là em trai ruột.
Nay đã đến mức liên quan đến tính mạng, dù anh k giúp, nhiều nhất chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng k đến nỗi đạp thêm mấy cái, kéo anh vào đường chết.
2 chữ huyết thống, khiến nội tâm Hạ Băng Khuynh tin tưởng anh.
Dù xấu xa, cũng k thể xấu đến mức độ đó!
Đằng sau, truyền đến giọng lạnh lùng từ tốn của Mộ Nguyệt Sâm: “E thật sự tin lời quỷ của hắn? Tôi nói e nghe, hắn mà giúp tôi, heo cũng leo cây đc!”
Hạ Băng Khuynh quay ng, nhìn Mộ Nguyệt Sâm, nói ý kiến của mình: “Anh cũng sắp bị oan đến ngồi tù r, anh ta mà còn ở trong làm hại anh, k fai quá k có nhân tính s.”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhếch mày, cố ý mê hoặc nói: “Thứ gọi là nhân tính, hắn có lúc nào có s?”
“”
Hạ Băng Khuynh k nói nên lời.
Đc r, Mộ Nguyệt Bạch đúng là k fai ng tốt!
Xe lại trầm mặc.
Mộ Nguyệt Bạch bị nói v, vẫn là bộ dạng k cho là đúng k tức giận, cười rất bình tĩnh.
Anh nhìn Mộ Nguyệt Sâm, ôn hòa mở miệng: “Em trai yêu dấu. e cần 1 lí do đáng tin đúng k?”
“Lí do gì tôi cũng k tin!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng quả quyết.
Hạ Băng Khuynh bất giác chen vào:”Để anh ta nói, nghe cũng k s, cũng k mất miếng thịt nào, đêm tối gió cao, chỉ 3 chúng ta ở nơi quỷ này, vĩ hòa vi quý thôi!”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương