Lại là trò đùa này!
Anh thật sự chơi k ngán!
Từ trc đến nay, thủ đoạn câu dẫn như dùng k ít hơn mấy trăm lần.
Cô dùng sức đẩy anh 1 cái.
Anh cũng k giam cầm quá cứng, cũng tùy theo lực đẩy của cô mà buông tay.
Ra khỏi ngực anh, cô lùi mấy bước, may mà kịp thời đứng vững, k là mông chạm đất r.
Tên đáng ghét!
“K s chứ---” Mộ Nguyệt Sâm lại lên trc đỡ cô.
“Dừng lại---, dừng---” Hạ Băng Khuynh giơ 2 tay lên.
Mộ Nguyệt Sâm k qa nữa, thu tay lại, bỏ tay vào túi, mặt cao lạnh như bằng lộ ra sự dịu dàng cực kỳ cực kỳ khẽ, môi mỏng anh nhả ra 1 câu: “Bộ dạng này thật đáng yêu!”
Anh thích bộ dạng cô gấp gáp, hấp tấp, giống như cô gái đeo cặp trên vai trc đây.
Có lúc cô ngoan ngoãn, chọc cô sẽ như con nhím nhỏ, nhưng dọa, cô lại thu lại thành 1 cục.
Tim cô tự nhiên như bị rò rỉ.
Tuy k có tiếng động, nhưng cực kỳ kịch liệt.
“Vẫn là đổi chữ đi, dễ thương, đã k thích hợp tôi r!” Cô cố ý k hiểu phong tình, là để phá hoại cảm xúc đang dâng trào một cách kì lạ.
“Fk, nhưng theo tôi thấy, bộ dạng phủ định của e càng đáng yêu.” Mắt Mộ Nguyệt Sâm sáng lên động lòng ng, như ngôi sao trong màn đêm, mang theo khả năng mê hoặc lòng ng.
Biểu cảm Hạ Băng Khuynh ngây ng, dùng ánh mắt rất k có ý tốt cười lạnh 2 cái, k quan tâm anh, trực tiếp đi đến bàn làm việc của anh.
Anh nói trong phòng họp có camera, bây h cô đợi k đc muốn coi, chứng minh trực giác của mình.
Đi qa, cô mở máy tính, phát hiện có mật khẩu.
Ngẩng đầu nhìn anh: “Mật khẩu bao nhiêu?”
“E đoán!” Mộ Nguyệt Sâm từ tốn nhàn nhạt đạp, bộ dạng cực kỳ k để ý.
“Đoán cái đầu anh, Mộ Nguyệt Sâm a k ấu trĩ sẽ chết s!” Cô thật sự chịu đủ r, k hiểu tại s mình lại giúp tên này, để hắn tự sinh tự diệt đi.
“K khó, e nhất định đoán đc!”
“Mộ Nguyệt Sâm, a đừng ép tôi lấy máy tính đập khuôn mặt đẹp của anh”
Mộ Nguyệt Sâm k nói, bộ dạng cô muốn làm gì thì làm.
Nói trắng ra, là nếu cô k đoán, anh cũng k tính nói!
Hạ Băng Khuynh thấy sự muốn cắn chết anh.
Hít sâu 1 hơi, nhịn xuống, hỏi: “Mật khẩu là sinh nhật anh?”
“V tôi cũng quá ngu r!” Mộ Nguyệt Sâm mỉa mai.
“Là kinh vĩ độ biệt thự nhà anh?” Cái này k ngu r chứ.
“E tưởng tôi là ng dân của sao hỏa à!”
“”
“Động não tí, mật khẩu này nằm trong trí tuệ của em, k quá nông, nhưng cũng k quá sâu, mà e biết, kiên nhẫn tí, đừng hấp tấp!” Mộ Nguyệt Sâm như k có chuyện gì gợi ý cho cô.
Nhịp tim thình thịch tăng cao: “Tôi đếm đến 3, anh k nói, tôi liền ném máy tính khỏi cửa sổ.”
Cô đã k còn kiên nhẫn r.
Mộ Nguyệt Sâm lộ bộ dạng thất vọng: “Đáp án ở trên ng e, cúi đầu nhìn, lập tức biết”
Hạ Băng Khuynh cúi đầu, nhìn ngực của mình, đầu lóe ra 1 suy nghĩ.
Mắt đẹp híp lại, k lẽ là
Cô cong eo, quay máy tính lại, nhập 3 cụm số.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương