Đột nhiên, cô cảm nhận đc có đôi mắt đang nhìn cô.
Cô nhanh chóng quay qa bắt lấy ánh mắt đó, nhưng mấy ng đó ng thì cúi đầu, ng đang nói nhỏ với ng kế bên.
Nhưng Hạ Băng Khuynh thật sự cảm nhận đc hàn ý.
K xác định là ai, nhưng có thể xác định nhất định trong phòng họp này.
Hạ Băng Khuynh đến gần tai Mộ Nguyệt Sâm: “Tan họp đi, tôi có chuyện nói với anh!”
Mộ Nguyệt Sâm ném cho cô 1 ánh nhìn, ôn nhu, mang theo sự sủng nịch khó nói.
2 ng từ lúc vào đến nay chỉ có 1 hành động nhỏ thực tế, nhưng hành động này, khiến họ nhìn đến ngây ng.
Vừa nãy thư kí Trác nói, họ còn k tin, nhưng tận mắt thấy, họ tin r, 2 ng này quan hệ tuyệt đối k bt.
“Tan họp!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh nhạt nhả ra 2 chữ, đứng dậy.
Hạ Băng Khuynh cũng đứng dậy.
2 ng cùng rời đi.
Cửa đóng lại, trong phòng họp lập tức chìm trong hỗn loạn.
Thang máy vừa mở, Hạ Băng Khuynh vào còn nhanh hơn Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm đi vào, đưa tay đóng cửa.
“Ở trong đó, hung thủ ở trong phòng họp, tôi cảm thấy đc cỗ hàn ý rất sâu, hắn đang nhìn tôi.” Hạ Băng Khuynh nói có chút gấp.
Ánh mắt đó cô k thể hình dung đc, nếu thật sự fai nói, chỉ có thể hình dung bằng chữ chết.
“Cảm nhận đc r? E xác nhận k fai mình tưởng tượng?” Mộ Nguyệt Sâm khoanh tay trc ngực.
“A đừng coi thường cảm giác của phụ nữ, có lúc còn nhạy hơn cả mắt.”
“Đc r---”
“Ê, Mộ Nguyệt Sâm, anh đừng mang bộ dạng k tin có đc k”
Thái độ này của anh là gì!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn bộ dạng tức giận của coo, nâng tay xoa đầu cô:’Đừng giận, tôi k có k tin e, nhưng, chỉ dựa vào cảm giác thì vô dụng, fai có chứng cứ cụ thể, trí tuệ của tôi vừa hay cao hơn e 1 chút, cho nên”
“Cho nên cái gì?” Thời điểm này mà gây tò mò cho ng khác, thì đáng đi xử bắn.
“Tôi đặt máy quay trc vào đó, có ai có biểu cảm k đúng, kể cả ánh mắt ác ý mà e nói, đáp án đều sẽ có.”
“Anh thông minh quá” dừng 1 chút, cô nói thêm: “Nhưng cũng đủ bỉ ổi!”
Thang máy “Ding---” 1 tiếng mở ra, Mộ Nguyệt Sâm vỗ đầu cô: “V chỉ dựa vào cảm giác của e đi, tôi đi xem đây!”
Anh bước ra.
“Đợi đã!” Hạ Băng Khuynh cũng đi theo.
Mộ Nguyệt Sâm cong miệng.
Đuổi đến phòng làm việc của anh, anh cố ý đột nhiên thả chậm bước chân.
Hạ Băng Khuynh đuổi theo gấp, k ngờ anh đột nhiên dừng lại, đầu đâm vào lưng anh.
“Shhh---” Cô xông vào lưng anh.
Mộ Nguyệt Sâm lập tức xong ng ôm eo cô, quấn qua:”S vẫn k sửa đc bệnh hấp tấp? Mũi bị đụng lệch r chứ.”
“Anh rõ ràng là cố ý!” Hạ Băng Khuynh trừng anh, quan trọng là lưng a thật sự rất cứng, như là thép v, đụng vào trán cô muốn nát ra.
Mộ Nguyệt Sâm giả bộ vô tội: “Đi hay dừng là quyền tự do của tôi, s có thể trách tôi.”
Lúc nói, tay anh ôm chặt hơn.
“Anh---” Hạ Băng Khuynh tức điên, ý thức đc a đang ôm mình, đẩy ngực anh:”Thả tôi ra!”
“E xác định e sẽ k hấp tấp như v nữa tôi sẽ thả” Đầu anh nghiêng qua 1 tí, hỏi: “E xác định k?”
Hơi nóng, như tơ bắt đầu dây dưa với tim cô.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương