Mộ Nguyệt Sâm chú ý đến mắt cô, nhìn nửa ngày, đột nhiên nói 1 câu:”Lo tôi xảy ra chuyện?” “S k lo, họ đều là ng nhà của anh” Hạ Băng Khuynh đáp. “K fai, tôi nói e, sợ r? Lo tôi xảy ra chuyện!” Anh nhìn vào mắt cô, càng thêm lấp lánh. Mang theo ngọn lửa. Hạ Băng Khuynh khẽ ngây ng, sau đó cười: ‘Tôi có gì fai lo chứ, nếu a ngồi tù, cơm tù đâu fai tôi đưa. Tôi sợ chú dì lo lắng thôi.” “Lí do cũng khá miễn cưỡng đó!” Mộ Nguyệt Sâm như nhìn thấu cô. “Anh cũng khá tự mình đa tình!” Bên ngoài mọi ng nghe nửa ngày. Não bất giác hiện ra câu hỏi: Họ đc tính là đang tra hỏi k? Tại s nghe như tình nhân đang trêu chọc nhau! Bên trong, Hạ Băng Khuynh nghiêm túc lại, cô biết ng bên ngoài có thể nghe, cứ thế nói tiếp sẽ k ngừng đc, liền nghiêm túc: “Mộ Nguyệt Sâm, anh nói, nửa đêm tối qa anh rốt cuộc đi đâu?” “E đoán xem?” Mộ Nguyệt Sâm đáp cô, ngữ điệu k còn lạnh lùng, thậm chí còn mang theo sự nhàn nhã và hứng thú. “Anh tưởng tôi đang đáu trí với anh s, bây h tôi đang hỏi anh!” Hạ Băng Khuynh trừng anh. Mộ Nguyệt Sâm vướng ng về trc, rút ngắn khoảng cách giữa họ: “Tôi biết e đang hỏi, tôi mới kêu e đoán, đoán đúng, tự nhiên t sẽ gật đầu!” Hạ Băng Khuynh thật sự 1 quyền đánh qua, coi đầy là quán trà à! “Mộ Nguyệt Sâm a đừng đùa nữa, nhanh nói tối qa làm gì? Dù là chuyện xấu hổ cỡ nào, cũng tốt hơn là bị oan thành sát nhân, anh có muốn loại bồ hiểm nghi k?” Cô nhịn xúc động muốn đánh ng xuống, tốt tính nói với anh. “Tôi vốn dĩ k có hiềm nghi, là đám cảnh sát ngu ngốc vì bóng chặn não lại, k lẽ tôi còn fai trả giá cho sự ngu xuẩn của chúng? Tôi k fai nhà từ thiện, cũng k muốn chia sẻ!” Mộ Nguyệt Sâm cao ngạo nói. Hạ Băng Khuynh có thể tưởng tượng đc, cảnh sát bên ngoài nhất định muốn kéo anh đi bắn chết! Cô nắm tay thành quyền, khắc chết xúc cảm muốn phát điên: ‘Đc, v e dùng tư cách bản hỏi 1 câu, tối qa a làm gì? Đi hút chích? Đi chịch? Đi trêu nhân yêu*?” *ý là bán nam bán nữ “‘ Mặt Mộ Nguyệt Sâm đầy hắc tuyến! “Biểu cảm này, rốt cuộc là fai hay k, trầm mặc là coi như nói đúng đúng k?” Hạ Băng Khuynh cố ý kích thích anh. ‘K fai!” Hạ Băng Khuynh u ám nhả ra 2 chữ. “Uhm, k fai à, nhưng a nói cũng k thể chứng minh đc, a fai nói a làm gì mới đc, nếu k tôi sẽ ghi lại là --- Mộ Nguyệt Sâm tối qa hút chích đi trêu nhân yêu, có cần viết thành 800 hồi?” “Nha đầu thối---” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm xanh lên, k thể k nói: “Nửa đêm tối qa, tôi lái xe đi dạo!” “Đi dạo? Thời tiết lạnh v a đi dạo?” “Tôi thích k đc s” Hạ Băng Khuynh bị nghẹn, nghĩ 1 cái, hỏi: “1 mình?” “V e còn muốn mấy ng?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi ngược. “Cứ dạo đến sáng?” ‘Cỡ đó, tôi k coi h!” Tim Hạ Băng Khuynh bi thương: “Mộ Nguyệt Sâm lời này a nói ra, ai sẽ tin?” “Tôi nói cần ng khác tin lúc nào, chưa làm chính là chưa làm, ng tin tôi tự nhiên sẽ tin tôi.” Mộ Nguyệt Sâm nói đến chỗ này, thâm thúy nhìn cô 1 cái. Như có ý khác. - -------- ----------