Tim Hạ Băng Khuynh run rẩy.
Cô biết a có ý gì
Bây h nói vụ án, anh lại nhắc chuyện 2 năm trc, nam nhân này muốn gì
Quá khứ chính là quá khứ, nói vấn đề tin hay k làm gì.
Hơn nữa a cũng k có tư cách nói cô, cũng k nhìn lại bản thân, đối với cô có bao nhiêu k tin tưởng.
“Tôi k quan tâm a nữa! Tùy a tự thân tự diệt!”
Hạ Băng Khuynh vỗ bàn đứng dậy, mở cửa, bước lớn ra ngoài.
Có chút tức giận r.
Cố gắng còn k đc lòng!
A căn bản k quan tâm sự trong sạch của mình! Cô gấp cái gì?
Bên ngoài, mấy đôi mắt nhìn cô.
Cô bình tĩnh lại, nói với cục trưởng:”Xin lỗi, tôi hỏi k ra, giúp k đc gì, nhưng tôi thấy chắc k fai a ta, hi vọng điều tra kĩ, đừng phạm sai lầm như hqa.”
“K giống Hạ pháp y, áp lực chúng tôi rất lớn, nhưng, tình trạng Mộ tổng k lạc quan chút nào, tất cả manh mối đều hướng đến anh, bây h a k thể đưa ra chứng cứ ngoại phạm, nếu tìm đc chứng cứ thực tế, sợ là---”
Cục trưởng k nói thêm, ông nghĩ, Hạ Băng Khuynh chắc hiểu ý ông.
Hạ Băng Khuynh đầy tâm trạng gật đầu.
Lo lắng trong lòng lại tăng lên.
Ngoài cửa, lại có ng đến.
Là đoàn luật sư Mộ gia, nói muốn dẫn ng ra.
Nói k có chứng cứ trực tiếp có thể xác minh Mộ Nguyệt Sâm là hung thủ, là có thể dẫn ra.
Chỉ là, anh k thể rời tp S, càng k thể ra nước ngoài.
Hạ Băng Khuynh biết sau khi làm thủ tục xong, Mộ Nguyệt Sâm có thể tạm thời rời khỏi, liền gấp gáp đi trc.
Hèn gì anh nhàn nhã như v.
Sớm biết anh có đoàn luật sư cứu, cô sẽ k đến.
Đều tại tiểu tử Mộ Lưu Huyền, nói gấp như v, khiến cô cũng căng thẳng.
Trên đường về ks, sắc mặt Hạ Băng Khuynh đều xụ xuống.
“S có biểu cảm này? Vừa nãy gấp gáp cũng là e đó!” Quý Tu ở bên cười nhẹ.
“Thầy có cảm thấy e đặc biệt ngốc k?” Hạ Băng Khuynh mặt hung dữ nhìn Quý Tu.
“Uhm, là ngốc!” Quý Tu gật đầu, liếc cô 1 cái nói:”Ngốc đến dễ thương!”
Hạ Băng Khuynh cười khổ: “Sư phụ đại nhân, e k thấy thầy đang an ủi e, 19 tuổi ngốc đến dễ thương là lời khen, bây h k fai nữa!”
Ai muốn 22 tuổi bị hình dung là dễ thương?
Tuổi này phụ nữ đều muốn thành thục, dù là giả bộ, cũng muốn giả như v!
“Bây h e cũng đâu già bao nhiêu!”
“Lòng già r!”
Quý Tu trầm mặc 1 lúc, nói: “Nhưng e ngốc vẫn dễ thương như xưa!”
Hạ Băng Khuynh bất lực r: “V thầy nói e biết, là chuyện tốt hay xấu, để lòng đồ đệ biết.”
“Cái này nói k chuẩn! Đi theo con tim, tốt hơn là đi ngược lại nó!”
“Quá thâm sâu! K hiểu! E cần học thêm!”
Hạ Băng Khuynh dựa ghế, nhắm mắt, cách vào thế giới nhỏ của mình.
Tim nhịn k đc sắp xếp lại vụ án từ đầu đến cuối.
Quý Tu lịch thiệp tăng nhiệt độ điều hòa xe.
Trời ngoài cửa sổ, đã sáng lên.
Về ks, Hạ Băng Khuynh nằm xuống liền ngủ, mơ mang đến chiều.
Tỉnh dậy, rửa mặt, bụng đói cồn cào.
K đợi đc phục vụ đưa đồ ăn lên, bản thân tự xuống ăn.
Đến nhà ăn, cô gọi tô mì.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương