Điện thoại vẫn reo lên. Mộ Nguyệt Sâm bị tiếng reo làm cho phiền não, đứng dậy: “Đc, nhận, chúng ta nhận đth.” Hạ Băng Khuynh kéo lại đồ 1 chút. Hai người k hẹn cùng nhận đth. Hạ Băng Khuynh là Tiêu Nhân gọi. Mà Mộ Nguyệt Sâm là Cố Quân Thụy gọi, hẹn tuần sau gặp ăn uống. Cúp điện thoại, hai người nhìn nhau. Tay Mộ Nguyệt Sâm còn muốn đưa qua, mà Hạ Băng Khuynh lúc này cực kỳ tỉnh táo, cô chặn tay anh: “Ba em nói, nhà ** vĩ đại từng nói, bất kì quan hệ nam nữ k coi kết hôn là mục đích cuối cùng, thì đều là làm chuyện lưu manh.” “Nhưng lão già ** k biết, bây giờ người làm chuyện lưu manh đều là nữ, làm cho nam nhân cơ thể nóng lên, tự mình như người ngoài cực cuộc!” Mộ Nguyệt Sâm thu tay, biểu cảm k đc thỏa mãn dục vọng rất k vui. Lời anh có ý gì? Hạ Băng Khuynh nghe đến hồ đồ, cô lưu manh với anh lúc nào? =)))) Mộ Nguyệt Sâm đẩy ghế lên, cửa sổ 4 phía mở ra, nổ máy. Đêm hôm sau. Nguyệt ẩn tinh hi.* * Ý là trời k thấy trăng mà sao rất ít. Gió rất lớn, mặt trăng trên trời bị mây đen che mất, ánh sáng rất nhạt, như là bị 1 lớp màng màu xám đắp lên. Trước lầu thực nghiệm, Hạ Băng Khuynh mặc áo len trắng, tóc đen dài xõa ngang ngực, bất động đứng trên cầu thang, đối lưng với cầu thang phòng giải phẫu, hoàn toàn như là ma nữ. Mộ Nguyệt Sâm ở sau cô k xa đứng bên cây lớn, đồ tây mà đen bạch ngân (chả biết nó là loại màu gì =))), như nhập vào màn đêm. Nơi này, bình thường buổi sáng đã ít người đi, đến đêm, càng im ắng đến bóng ma cũng bắt k đc, dù cho bất cẩn ngang qua, cũng vô thức đẩy nhanh tốc độ, người k có gan tuyệt đối k dám đến. “Hắt xì---” Mộ Nguyệt Sâm đứng dưới cây hắt xì. Đều tại nha đầu đó, cứ phải nửa đêm đến thổi gió lạnh. Hạ Băng Khuynh quay đầu nhìn anh 1 cái. Đáng đời! Ai biểu cứ phải đến, còn muốn đẹp, mặc đồ tây mỏng vậy đã qua rồi. “Da da da---” tiếng bước chân quy luật truyền đến, nghe liền biết là Quý Tu, trầm ổn mà k mất sự uyển chuyển. Hạ Băng Khuynh vừa quay đầu qua nhìn, thấy 1 thân hình thon cao k nhanh k chậm đi đến. Cô hưng phấn, chạy qua: “Thầy Quý!” Mắt Quý Tu trầm ổn nhìn Hạ Băng Khuynh:”Vẫn quyết định đến rồi?” “Dạ!” Hạ Băng Khuynh nhớ lại sáng hôm trc nói với thầy, có chút ngại. “Vào đi.” Quý Tu k nói thêm, đi trước, đi đc vài bước nhìn qua Mộ Nguyệt Sâm dưới cây, bước chân dừng lại: “Mộ tiên sinh cũng vào đi!” Hạ Băng Khuynh vừa nghe, liền lên trc nói: “Anh ấy cứ muốn theo, thầy Quý nếu thầy k muốn, em kêu anh ấy về.” Lời cô vừa nói, trán đã bị gõ 1 cái: “Ai nói với em anh ta k đồng ý anh sẽ về, anh ta k cho phép thì em ngoan ngoãn về nhà với anh.” “Mộ Nguyệt Sâm---” Hạ Băng Khuynh xoa trán, giọng nhỏ kháng cự. Quý Tu ở bên k nói. Mộ Nguyệt Sâm nhìn Quý Tu, biểu cảm có thêm phần lạnh ngạo: “Thầy Quý chắc cũng biết chuyện trc đây tạo nên ám ảnh tâm lý đến chúng tôi, thầy Quý là người thông minh, chắc cũng sẽ k thể k thấy hiểu chứ.” - -------- ----------