Tân Viên Thường nhân cơ hội nói đùa: “Vậy mấy đứa phải cố gắng rồi, đừng để thầy Quý cướp mất tiểu mỹ nữ Băng Khuynh.” “Dì---” Hạ Băng Khuynh ngại ngùng khẽ đỏ mặt. Nói đi đâu rồi. Cô và thầy Quý là thầy trò bình thường, thậm chí còn k quen lắm. Hạ Vân Khuynh ở bên phân tích kỹ, nửa thật nửa đùa nói: “Tuy mọi thứ đều ưu tú, nhưng nghề của thầy Quý con k thích, quá máu tanh rồi, Nguyệt Sâm công việc bận, vai giữ trọng trách lớn, sợ k có thời gian yêu đương, con nghĩ, Băng Khuynh nhà con tốt nhất nên ở chung với người ấm áp lãng mạn, như vậy, mới hoàn mỹ!” Mộ Nguyệt Bạch hiểu ý cười nhẹ. Người nhìn thấy, nghe đều biết Hạ Vân Khuynh đang nói là ai! “Bộ dạng càng dễ giả tạo nhất, có gì tốt? Mắt nhìn ng của chị dâu chẳng ra gì, ngu ngốc nông cạn!” Mắt của Mộ Nguyệt Sâm lạnh đi nhiều lần, môi mỏng nhả ra vài chữ, chữ nào cũng sắc bén, k chừa mặt mũi. Dưới bàn, Hạ Băng Khuynh dùng sức đạp chân Mộ Nguyệt Sâm. Ý kêu anh đừng nói nữa. Cuộc chiến như vậy k có ý nghĩa, ngược lại càng khiến chị k thích anh. Chị là người theo cảm tình, thích đàn ông như anh rể và Mộ Nguyệt Bạch loại dỗ ngọt người khác, còn bị dỗ cô ấy, tính như Mộ Nguyệt Sâm, cô ấy ghét nhất. Sảnh lớn, chìm vào cục diện khó xử. Sắc mặt Hạ Vân Khuynh khó coi, biểu cảm ủy khuất, tay Mộ Cẩm Đình để trên vai cô, cũng bị đẩy ra. Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy, mang theo 1 thân khí trường lạnh lẽo rời đi, lúc đi đc nửa, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Băng Khuynh: “Em theo anh ra đây!” Bá đạo truyền mệnh lệnh, anh quay người, tiếp tục ra ngoài. Hạ Băng Khuynh từ ghế đứng dậy, cẩn thận chỉ ngoài cửa, mặt bất lực nói: “Vậy, vậy con đi trc.” Nói xong, cô rời vị trí, chạy nhẹ theo anh. “Nguyệt Bạch, e đi xem xem, đừng để Nguyệt Sâm bắt nạt con gái nhà người ta.” Mộ Bác Minh lên tiếng. Mộ Nguyệt Bạch đứng dậy. Vào lúc này, 1 tiếng ngăn cản vang lên: “K cần gấp, để họ đi, Nguyệt Sâm cũng k phải đứa trẻ nữa, đối với cô gái tự biết nặng nhẹ mà.” Lời này là Tân Viên Thường, bình thường trong 3 đứa con bà thân với Mộ Nguyệt Bạch nhất, chuyện gì cũng kêu anh đi làm, nhưng lúc này lại ngăn anh, là tại sao? Mộ Nguyệt Bạch ôn nhu nhìn mẹ 1 cái, ngồi lại: “Vậy không đi nữa.” Lòng Hạ Vân Khuynh nghi ngờ, cô hiểu Nguyệt Bạch sẽ k trái lời mẹ vì hiếu thảo, nhưng cô k hiểu s mẹ lại cản, k lẽ bà nhìn k ra Nguyệt Bạch thích Băng Khuynh. Thực ra k hiểu ẩn ý bên trong. Mà Mộ Cẩm Đình ngược lại ở bên cười nhẹ, thế giới này, cô gái có thể khiến Nguyệt Sâm quan tâm, nếu lỡ mất chắc sẽ k có nữa! Thư phòng lầu 1. Hạ Băng Khuynh theo Mộ Nguyệt Sâm đi vào, trên đường, 2 người k nói tiếng nào. Mộ Nguyệt Sâm đứng bên cửa sổ, lưng đối với cô, lạnh lùng nói: “Khóa cửa lại!” “Tại sao khóa cửa? E k khóa!” Hạ Băng Khuynh cự tuyệt rõ ràng mệnh lệnh của anh, trong giọng có cảm xúc. Anh ở trc mặt nhìn người khiến chị khó xử, lại kêu cô ra, anh biết lúc nãy tim cô lo lắng cỡ nào không. Anh k thể quan tâm đến lập trường của cô, thật là trúng tà mới thích anh. - -------- ----------