Từ lúc nào, áo của Mộ gia tam thiếu dễ mở vậy?
Núi băng có tiếng này, bình thường bị động tí cũng k đc, hôm nay tùy 1 cô gái mở áo ra, còn bộ dạng tình nguyện, từ tốn, người luôn la giọng như Tiêu Nhân cũng nhìn thấy quan hệ thân mật dị thường của họ, đừng nói đến tâm tư tinh tế như Mộ Nguyệt Bạch và cẩn trọng như Quý Tu.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Bạch vô hình sắc bén.
Quý Tu duy trì sự bình thản, k chút gợn sóng.
Chỉ có cô gái Tiêu Nhân, mắt hạnh lén lút nhìn giữa Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm, cười đặc biệt gian, bộ dạng cô phát hiện ra bí mật lớn.
Hạ Băng Khuynh k biết mình làm dấy lên chuyện này, viết xong, quay người lại đến gần Mộ Nguyệt Sâm, tay nhỏ sờ lên ngực anh, để lại viết vào.
Nhưng lúc lấy ra dễ, để lại k dễ vậy.
Mấy lần k thành, cô trực tiếp mò mẫn trước ngực anh, cuối cùng dứt khoát vùi đầu vào.
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn cô, cũng k nói, đưa tay vỗ đầu cô.
“Làm gì đó---” Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu, nhỏ tiếng trách.
“Em nói xem” Mộ Nguyệt Sâm nhìn đứa ngốc chưa hiểu vấn đề, biểu cảm bất giác mang ý trêu chọc, anh cúi đầu, đến gần tai cô: “Trc mặt mọi ng, em muốn sờ bao lâu?”
Giọng trầm thấp từ tốn cùng hơi thở ấm nóng ái muội tỏa ra bên tai cô, từng tầng tấn công tim cô.
Hạ Băng Khuynh ngây người, liền thu tay lại, ngồi thẳng.
Mặt đỏ lên!
Cực kỳ ngại!
Cô rất k tự nhiên vuốt tóc, giả bộ trấn tĩnh: “Thầy Quý, điện thoại em nhớ rồi, đến lúc đó gửi tin cho thầy.”
“Đc” Quý Tu gật đầu, lấy ly trà nhấp 1 ngụm.
Bình thản như cũ, như gương vĩnh viễn k bao h gợn sóng.
“Vậy chúng tôi cáo từ.” Mộ Nguyệt Sâm từ sofa đứng dậy.
Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch cũng theo đó tạm biệt.
Tiêu Nhân còn muốn bám ở nhà nam thần, bị Hạ Băng Khuynh kéo ra.
Trước hẻm, Mộ Nguyệt Bạch gọi xe cho Tiêu Nhân, trả tiền, kêu đưa cô đến trường.
Hạ Băng Khuynh theo Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch về Mộ gia.
7h20 sáng. ánh dương xua tan u tối, đêm này, cuối cùng cũng qua!
Xe đến Mộ gia, dừng ở trc biệt thự.
Hạ Băng Khuynh vừa đến cửa, liền đc Hạ Vân Khuynh tiếp đón ôm chặt.
“Chị, e k s r.” Hạ Băng Khuynh an ủi ngược Hạ Vân Khuynh, tay vỗ vai chị: “K tin chị coi, em k bị gì,”
Hạ Vân Khuynh thả e gái, nhìn cô từ đầu đến cuối, lòng cũng yên tâm lại: “Nha đầu chết tiết, sắp dọa chết chị, e nói nếu e xảy ra chuyện, chị nói sao với ba mẹ, sau này tối k đc ra ngoài, loại sợ hãi này chị k chịu nổi lần nữa.”
“Biết rồi, biết rồi, em bảo đảm, sau này k vậy nữa.” Hạ Băng Khuynh giơ 3 ngón lên.
“E đó, còn có tâm trạng cười.” Hạ Vân Khuynh giả tức, thương em sờ lên mái tóc dài của em.
Mộ Nguyệt Bạch đứng sau Hạ Băng Khuynh cười nói: “Chị dâu, cái này chị yên tâm, cả đêm k ngủ, nhất định mệt rồi, nhanh về phòng nghỉ đi.”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương