“Chị---”
“K muốn học vậy theo chị về nhà.”
Hạ Vân Khuynh giả bộ nổ máy, Hạ Băng Khuynh liền mở cửa xuống, đợi cô quay đầu muốn nói, xe đã chạy rồi.
Nhìn xe chạy xa, Hạ Băng Khuynh buồn bã cusid dầu.
Trưa, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nhắn 1 tin cho Mộ Nguyệt Sâm, kêu anh k cần đến, nhắn xong, lòng càng buồn hơn.
Tiết cuối còn chưa xong, vô thức liếc mắt, đã thấy chị ở ngoài cửa sổ, cười vẫy tay với cô.
Lúc đó, đầu Hạ Băng Khuynh hiện lên 4 chữ - âm hồn bất tán!
Về đến nhà, ăn cơm tối, Hạ Băng Khuynh ở phòng đến 6h hơn, đột nhiên nhớ đến phải gặp thầy Lâm, từ tủ lấy đồ thay, đeo cặp ra cửa.
Qua phòng Mộ Nguyệt Sâm, bước chân cô chậm lại.
Chiều nhắn tin anh k trả lời, cơm tối k thấy bóng dáng, anh có phải tức giận k?
Tuy nói bình thường a cũng vậy, nhưng lòng cô k chịu đc, lén lút ở hành lang nhìn nhìn, 1 người cũng k có, cô bạo gan đến trc cửa phòng anh, nhẹ gõ 2 cái: “Cốc cốc---”
Cửa nhanh đc mở, Mộ Nguyệt Sâm mặc áo sơ mi đen đứng đó, cổ áo khẽ mở càng thêm hấp dẫn.
“Tối rồi còn muốn đi đâu?” Thấy cô đeo cặp đứng trước cửa, anh vô thức nhíu mày.
“Trường.” Hạ Băng Khuynh ngoan ngoãn đáp.
“Tối còn đến trường làm gì?” Hạ Băng Khuynh nhíu mày càng sâu.
“Tự nhiên là có chuyện quan trọng” Hạ Băng Khuynh nói, mắt lưu chuyển, như câu dẫn cười yêu kiều với anh: “Có muốn đưa em đến trường k?”
Lông mi Mộ Nguyệt Sâm dần giãn ra, nhìn cô 1 lúc, nhàn nhạt nói: “Đứng đó đừng động, anh đi lấy chìa khóa!”
“Uhm, đc!” Hạ Băng Khuynh vui vẻ gật đầu, lo lắng trong lòng biến mất hoàn toàn.
Mộ Nguyệt Sâm cầm chìa khỏi rời phòng.
2 người vừa muốn đi, cửa phòng phía trc mở ra, Hạ Vân Khuynh đi ra: “Ài, 2 em trễ vậy còn đi đâu?”
Sau lưng cô, là Mộ Cẩm Đình.
Mấy lần bị ngăn cản, lòng Mộ Nguyệt Sâm đối với Hạ Vân Khuynh cực kỳ không vui.
Hạ Băng Khuynh sợ họ xung đột, liền nói: “Em có chuyện đến trường, là em kêu Mộ Nguyệt Sâm chở đi.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh mình chủ động, dù có sai, cũng là cô sai.
“Uh, ra vậy, vừa hay, chị và anh rể đi coi ca nhạc, thuận đường đến trường, chị cùng 2 đứa đi, chúng ta đi nghe xong, vừa hay về trường đón em, thời gian thích hợp cực kỳ.” Hạ Vân Khuynh vỗ tay, cười vui cực kỳ.
Mộ Cẩm Đình k muốn thế giới 2 người bị phá hoại, cười khan 2 tiếng, kéo tay Hạ Vân Khuynh: “Cho ca nhạc và trường làm gì thuận đường?”
“Hahahaha, chồng im miệng, em nói thuận là thuận.” Hạ Vân Khuynh cười haha nói, lén lút nhéo eo chồng.
“Thuận đường, rất thuận” Mộ Cẩm Đình nhịn đau, cười còn khó coi hơn khóc.
Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Sâm, bất lực nói: “Hay là, em ngồi xe anh rể đi.”
“Tùy em!” Mộ Nguyệt Sâm vô tình nói 1 câu, về phòng, đóng cửa, ầm 1 tiếng, đóng dùng lực rất mạnh.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương