Ngại ngùng!
Quá ngại ngùng!
Miệng Hạ Băng Khuynh động đậy, sớm dự liệu đc bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng của anh.
Nhưng nếu cô đến rồi, sẽ k lùi bước.
Lấy gan ra, mặt dày lên, cô bước lớn qua, để cặp qua sofa, lấy bánh kem đến bên anh, cười đặc biệt ngọt ngào với anh: “Đây là bánh kem dâu tây, món em thích nhất., mời anh ăn!”
Cô mở ra, nghiêm túc để trc mặt anh.
Tay còn chưa thu lại, liền nghe câu lạnh lùng: “Tôi ghét nhất ăn dâu tây!”
“...”
Khuôn mặt cười ngọt của Hạ Băng Khuynh ngưng trọng lại.
Cần trực tiếp vậy k!
Cần k cho mặt mũi vậy k!
Hít sâu, cô kêu mình phải nhịn, cô đến làm lành k fai cãi nhau, hơn nữa trc h a luôn miệng mồm độc ác vậy.
“K s, dâu tây e ăn dùm, anh ăn kem vào bánh là đc.” Cô nhe miệng cười, tiếp tục cười với anh, vì dùng lực quá nhiều, nhìn vào có chút ngốc nghếch.
“Những thứ đó hình như càng khó ăn.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh nhạt nói, gấp văn kiện lại để 1 bên, lại lấy cuốn khác qua.
“K thử sao biết đc chứ.”
“Đồ lề đường tôi k thử.”
“Anh---”
Hạ Băng Khuynh hít 1 hơi, liều mạng nhịn xuống.
Bình tĩnh! Cần phải bình tĩnh! Dù cho anh nói gì cô cũng k thể tức, nếu k cô sẽ thua!
Miệng cong lên, cô lại lộ nụ cười lấy lòng với anh: “K thích ăn bánh kem dâu tây k s, em xoa bóp cho anh đc k, anh cực khổ 1 ngày, nhất dịnh vai lưng đau nhức.”
Hai tay mềm mại k xương sờ lên vai anh, dùng sức nhấn.
Thịt anh rất cứng, ấn vào như ấn vào đá, cô như đậu hũ áp lên, rất nhanh tay nhức.
Nhưng chút khó khăn này k làm đổ đc cô, bóp xong vai, liền thuận theo xoa lưng cho anh.
Tay nhỏ ấn lên eo cô, sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm ngưng trọng.
Ánh mắt trở nên tối màu, hô hấp từ từ nặng nề.
Hạ Băng Khuynh thấy anh đến văn kiện của bỏ qua, lòng cảm thấy thành tựu. cô đến gần tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Thoải mái k?”
Thiếu nữ thổi gió thơm làm lòng anh gợn sóng.
Kéo tay nhỏ sờ qua sờ lại trên eo anh, anh nhẹ kéo cô ra trước, để tay nhỏ lên đùi mình: “Có gan thì ấn ở đây!”
Quỳ ở giữa đùi anh, mặt nhỏ Hạ Băng Khuynh đỏ cực kỳ, lòng bàn tay nóng như lửa, mắt k biết nên để ở đâu.
Lưu manh!
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn cô, khẽ cười lạnh: “K fai e hỏi tôi thoải mái k sao, vậy tôi nói e nghe, làm thế nào để tôi thoải mái---”
Anh kéo tay nhỏ của cô từ từ lên trc.
Hạ Băng Khuynh rút tay lại, mắt càng k dám nhìn nhắm lại: “K, k cần, như vậy k tốt, anh anh đừng, đừng”
“Sợ rồi?” Mộ Nguyệt Sâm trêu chọc: “Chỉ chút gan đó, còn dám múa rìu qua mắt thợ?”
Đột nhiên đến lấy lòng anh, tưởng anh ngốc à, bên trong nhất định có mục đích.
Nghe anh nói vậy, tâm trạng Hạ Băng Khuynh kích động, não nóng lên, mở mắt, k sợ nhìn lại anh: “Sờ thì sờ!”
Anh muốn áp cô, để cô biết khó mà lui, nhưng cô k nghe anh. cô tuyệt k lùi bước.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương