“Hạ Băng Khuynh, có gan la thêm lần nữa!” Giọng của anh vừa trầm vừa thấp, ánh mắt u ám mang hàn ý. Hạ Băng Khuynh cắn môi, hô hấp nặng nề. Ha, còn uy hiếp! Ngoài uy hiếp anh còn có chiêu gì? Tức giận trong lòng bị anh áp bức mà ngưng trọng, như là dây thun ngày càng căng. Cuối cùng, cô cũng k nhịn nổi nữa, dây thun đứt ra, cái gì cũng k quản nữa, la lối: “La thì la, đừng nói 1 lần, 2 lần 3 lần vô số lần tôi cũng dám, tôi muốn k về thì k về, muốn đi bar uống rượu thì đi, muốn có bạn trai thì có, anh k fai ba tôi, k fai mẹ tôi, k fai người gì của tôi, anh k có quyền quản tôi, bây giờ, anh ra ngoài, tôi k muốn thấy khuôn mặt đáng ghét của anh!” 1 hơi la xong, cô đứng tại chỗ hít thở, cổ họng la đến đau lên. Lửa trong không khí từ từ lụi tàn. Trong phòng im lặng chết chóc! Biểu cảm của Mộ Nguyệt Sâm rất khủng bố! Như là đêm tối như, k thấy đc chút ánh sáng. im lặng khiến người khác khủng hoảng. Hạ Băng Khuynh la thoải mái rồi, đại não bình tĩnh lại, lại bắt đầu sợ. Nhưng lời nói ra như nước tạt đi, dù muốn thu lại, cũng fai để thời gian quay ngược mới đc. Nam nhân ngồi bên mép giường đứng dậy. Từng bước đến gần cô. Còn chưa đến trước mặt, cô liền hoảng: “Anh anh muốn gì? Đừng qua đây!” Thuận theo sự đến gần của anh, cô vô thức lùi về sau, từng bước, lưng dựa vào cửa, k thể lùi nữa. Mà bước chân Mộ Nguyệt Sâm vẫn k dừng lại. Hạ Băng Khuynh đưa 2 tay lên: “Dừng, đừng đến nữa, anh có gì thì nói, giải quyết bằng vũ lực k đc gì!” Mộ Nguyệt Sâm thật sự dừng lại. Cách khoảng 1m nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, mà mang tia thất vọng: “Em thật sự k muốn ở bên anh vậy sao?” “Tôi---” Hạ Băng Khuynh muốn phản biện, nhưng nghĩ đến tối qua anh để cô như con ngốc, lời giấu trong họng k nói đc bị cô nuốt vào bụng, nói lời tức giận với anh: “Đúng vậy, tôi k muốn ở bên anh, thế giới này k ai khiến người khác cảm thấy ghét như anh. Mộ Nguyệt Sâm, tên đáng ghét!” Nói đến đón cô lại k đến! Nói lời k giữ lời! Tay Mộ Nguyệt Sâm từ từ đưa lên. Hạ Băng Khuynh tưởng muốn đánh cô, dọa đến ôm đầu, ai ngờ anh đẩy vai cô. Lực rất nhẹ. Mang theo cảm giác bất lực. Cửa kéo ra, anh k làm gì nữa, k nói gì nữa, chỉ rời đi. Cửa nửa mở, bên ngoài tiếng bước chân dần xa. Hạ Băng Khuynh ngây người tại chỗ, là cô cảm giác sai, tại sao anh lại có bộ dạng cô đơn như thế! Là cô nói nặng lời sao? Hình như k có, lòng Mộ Nguyệt Sâm đâu làm bằng đậu hũ, sao có thể vì câu tên đáng ghét của cô mà tổn thương chứ. Có thể là anh k muốn nói với cô nữa. Thở dài 1 hơi, cô rủ mắt xuống, toàn thân vô lực đến bên giường, ngồi xuống, trên đó lưu lại hơi ấm của Mộ Nguyệt Sâm, trong lòng vừa ấm áp vừa tức giận, tức anh, cũng giận mình. Rõ ràng có thể có thể đi đường sáng, tại sao làm biến thành vậy. Tại sao lại thành vậy chứ? Sờ túi, từ trong lấy băng đô xanh lá ra, nhìn nhìn, kéo tủ đầu giường, để vào.