Cuộc sống mới tại dị giới

Chương 13 : Từ nay tên của ta là Nguyễn Thành

Ngay khi đến gần cổng thành vạn thiên vũ lấy một thanh kiếm ra giả vờ mình như là đang ngự kiếm phi hành để tránh ồn ào không cần thiết. vạn thiên vũ đáp xuống đất và hòa vào dòng người đang đi phía dưới để bước vào cổng thành. vì từ trước tới nay vạn thiên vũ chưa bao giờ ra khỏi thành nên không biết thủ tục để đi ra vào thanh như thế nào. “nên làm thế nào đây?” đang phân vân thì thấy một người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi nghĩ mệt trên bải cỏ ven đường và trên người có vài vết thương chắc có lẽ đã bị thương sau một ngày săn bắt trong tử vong sâm lâm. nên vạn thiên vũ tiến đến để hỏi chuyện. người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi nghĩ mệt thì thấy một người thanh niên vô cùng đẹp trai, ngũ quan thanh tú, khí chất cao quý như các bậc vương giả làm cho hắn xém chút nữa mà quỳ xuống cúi chào "hiệu ứng đến từ huyết mạch". “vị huynh đài đây nếu không phiền thì hai chúng ta có thể trò chuyện một chút không. viên đan dược này coi như là chi phí để huynh và ta trò chuyện được chứ” người nam nhân nhận lấy viên đan dược rồi nói: “được chứ dù sao thì ta cũng đang rãnh mà”. người nam nhân mừng thầm trong lòng: “đúng là may mắn, hoàn mỹ cấp hồi huyết đan”, sau đò phục dụng luôn để phục hồi vết thương trên người mình. chỉnh lý chổ ngồi một chúc vạn thiên vũ lấy ra hai cái ghế nhỏ bằng gỗ "thành quả của việc thử nghiệm kỹ năng sinh hoạt trong khi đang độ kiếp" cho mình cũng như là cho người nam nhân kia ngồi. người nam nhân cũng không khách khí mà nhận lấy cái ghế sau đó ngồi lên sau đó quay đầu về phía người thanh niên. “ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi chỉ cần có thể thì ta sẽ trả lời hết” vạn thiên vũ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “ta tên là thiên vũ còn huynh đài tên là gì để ta còn biết mà xưng hô cho nó tiện”. “ta là ngô đại lực, nhưng vì hình thể nhỏ con nên mọi người thường gọi ta là tiểu lực. ngươi đừng coi thường ta nhỏ con thực chất tu vi của ta đã trúc cơ trung kỳ rồi đó.” vạn thiên vũ thấy người này khoe khoang tu vi của mình thì cảm thấy hơi buồn cười một chút nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. vì hắn biết thế giới của các tán tu còn khóc liệt hơn rất nhiều so với mấy cái tranh đấu giữa các gia tộc hay tông môn. ở cái thế giới này do không có thế lực nào chống lưng nên chỉ có thể tìm mọi cách sinh tồn thế giới tàn khốc này. vạn thiên vũ giã vờ khen rồi bất đầu hỏi chuyện. “ghê thật. huynh tuổi còn trẽ như vậy mà đã có tu vi như vậy chắc cũng thuộc thế lực nào đó nhỉ” “nào có thuộc thế lực nào tán tu mà thôi. tuy cũng có quen biết vài người nhưng cũng chỉ quen biết mà thôi cũng không thân cho lắm, chủ yếu tự lực cánh sinh mà thôi” nghe xong vạn thiên vũ cô gắn vận dụng kỹ năng diễn xuất ở vòng gửi xe của mình mà bịa ra mộ câu chuyện nhưng thật may lại có thể lừa được cái tên này. “nói thực với huynh là ta cũng là chỉ là tán tu mà thôi. tuy mang huyết mạch của gia chủ nhưng chỉ là con ngoài dã thú tư chất thấp kém, nên không được các trưởng bối cũng như những người trong gia tộc coi trọng. ta hiện tại đang ra ngoài rèn luyện cũng như tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình. ít nhất cũng thì cũng muốn tìm được một nơi để bản thân có thể xây dựng một tổ ấm cho riêng mình”. “bộ người nhà huynh không lo cho mạng sống của huynh hay sao mà để huynh đi như vậy?” “nói thực thì ta mà không xuất hiện trước mặt họ chỉ một ngày thôi là coi như quên đi sự tồn tại của ta luôn rồi. bọn họ chưa phái người đi ám sát ta đã là nhân đạo, thiện lương lắm rồi.” “vậy tội cho huynh quá. mà ta hơi thắc mắc là tại sao ta lại không cảm nhận được tu vi của huynh vậy?” vạn thiên vũ câu thông hệ thống. “hệ thống giúp ta hiễn thị tu vi truc cơ đại thành đi” (ok. túc chủ diễn thật một chút đi hơi giả tạo quá đó) “ngươi im đi, không liên quan tới cái thứ quái dị như ngươi đâu” tu vi của vạn thiên vũ hiện ra làm cho ngô đại lực hết hồn. “trúc cơ đại thành không ngờ huynh lại xuất chúng như vậy. lúc nãy ta khoe khoang tu vi của mình với huynh quả là ngu ngốc mà” “hazzz huynh nói gì vậy. ta chỉ có thế là giỏi thôi, kể từ khi sinh ra ta bẩm sinh đã có thể làm mất đi sự chú ý người khác nếu không quan sát ta liên tục. nhưng ta vẩn không thoát khỏi sự truy quét của thần thức. tuy là không được coi trọng và không có tài nguyên dùng để tu luyện nhưng ta vẫn có bỏ cuộc mà bất đầu sử đụng khả năng của mình mà đi chôm chĩa của những tên đệ tử cấp thấp từng chút một nên tu vi mới như bây giờ a. nếu không có mấy thứ đó thì tu vi của ta chắc chỉ mốj luyện khí trung cấp cũng nên” “thật là tội cho huynh quá đi” sau đó cả hai đều nói cười vui vẻ một lúc lâu. vạn thiên vũ thấy người này cũng khá thân thiện, tính cách vui vẻ hòa nhã, tâm tính ổn định rất đáng để kết giao. trong khi cả hai người đang nói chuyện tiểu lực thấy mấy người quen của mình đang đi đến mà vừa đi vừa nói chuyện trong rất vui vẻ. vạn thiên vũ nhìn vào mấy người này cảm giác không tốt không đáng kết giao nên cũng đành nói từ biệt người huynh đệ mới quen này. nhân lúc bọn họ chưa đến vạn thiên vũ hào phóng đưa cho vị huynh đệ mới quen này hai bình đan dược. “nói chuyện một hồi ta thấy huynh là người không tệ nên có chút quà tặng huynh. nhớ cất thật kỹ đừng nói cho ai biết hết. với lại huynh nên gia nhập quân đội của thành chủ cho cuộc sống dễ dàng hơn. vậy thôi có duyên gặp lại” nói rồi vạn thiên vũ hòa vào dòng người và biến mất. còn ngô đại lực thì đứng đó mà nhìn về phía người huynh đệ vừa mới quen đã biến mất trong dòng người sau đó nhìn vào hai bình đan dược mà tự hỏi. “không ngờ mình lại tin lời của huynh ấy như vậy. tuy khá là giống với lừa đảo nhưng lại rất tốt với mình, không giống với kẽ xấu muốn lợi dụng người khác” “huynh đệ ngươi thực sự là ai vậy?” đang trong lúc suy ngẫm thì nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng. “tiểu lực ngươi làm gì đứng thừ người ra vậy. mau lại giúp bọn ta một tay cái coi” ngô đại lực vội cất đi hai bình đan dược để không ai nhìn thấy rồi quay lại trả lời mấy người kia. “tới ngay” ......- còn về vạn thiên vũ thì bởi tính cách hào sản, phóng khoán của mình nên thấy người này không tệ nên đã âm thầm nhờ hệ thống thay mình diễn toán tương lai thì biết người này nếu hắn mà không ra tay giúp thì trước sau gì thì cũng bị ép giao nhập hắc giao làm nhiều điều ác sau đó chết yểu chỉ sau vài năm bởi một cuộc đại vây quét của triều đinh nhầm diệt tận gốc. còn nếu hắn ra tay giúp thì sau khi gia nhập quân đội của thành chủ vài năm thì tham gia vây quét lập chiến công trở thành thống lĩnh đội thủ vệ của một tòa thành. chính vì vậy mà vạn thiên vũ mới đưa ra lời gợi ý như vậy mà không nói thẳng ra để tránh cho tương lai biến động quá nhiều. “tương lai của huynh như thế nào thì chỉ có thể dựa vào huynh mà thôi. những gì mà ta có thể giúp đã hết sức rồi” thông qua cuộc trò chuyện vạn thiên vũ mới biết được cổng thành được chia ra làm ba cổng. một cổng chính ở giữa và 2 cổng phụ hai bên. cổng chính vốn là cổng vào thành chính thức thu phí rẻ nhưng thủ tục có hơi rường rà có khi người ra vào bị buộc phải bước vào phòng tra xét nếu binh lính cảm thấy hiềm nghi. thủ tục này tuy là nhiều người lần đầu đến đều cảm thấy quá đáng nhưng đây là cần thiết cho việc an toàn, với lại người tra xét là người có giới tính với mình nên người bị tra xét cũng chỉ cảm thấy hơi khó chị, cũng như phòng tra xét cũng khá là kín đáo có luôn trận pháp bảo vệ nữa nên nhiều người chỉ cảm thấy ngại khi bị dẫn vào tra xét mà thôi. với lại việc này cũng nhanh và không làm lộ chuyện của mình nên cũng ít có ai đi phàn nàn . còn hai cửa nhỏ kia bên trái là dành ưu tiên cho các đệ tể của các tông môn, chỉ cần xuất trình ra vật chứng minh cho tông môn, khai báo sơ qua, nộp phí là xong. còn cổng bên phải nói chung là chỉ dành cho những ai có tiền chỉ cần khai báo sơ qua, giữ trong mình một tấm thẻ đặc biệt và trả một khoảng tiền khá lớn còn còn nhiêu thì ngô đại lực cũng không rõ mà đó cũng không phải là điều mà vạn thiên vũ quan tâm vì lượng vàng mà hắn có cũng khoảng vài chục tỷ chứ không ít. theo dòng người vạn thiên vũ đã tới cửa thành sau đó tách ra và hướng về cửa bên phải. lúc này trước cánh cửa cũng có vài vị tiểu thư công tư với y phục quần là áo lục trông hết sức sang trọng của những người giào có. vạn thiên vũ thấy động tác của mấy người này rất thành thục và nhanh nhẹn như đây là việc thường xuyên nên không khỏi thầm than cho độ chịu chơi của mấy người công tử, tiểu thư này. sau cùng cũng tới lược của vạn thiên vũ. bốn người cảnh vệ phụ trách ở cổng này nhìn vạn thiên vũ ăn bặn khá là rách rưới nhưng lại đi về phía này trong đầu xuất hiện rất nhiều câu hỏi nhưng do là đang làm việc nên không thể nói năng lung tung. và lên tinh thần chuẩn bị đón tiếp vạn thiên vũ như là mấy người công tử khác. sau đó hai bên tiến hành khai báo và ghi chép với người phụ trách ghi chép. “phí vào thành ở cửa này là 1000 lượng vàng xin hỏi vũ công tử muốn thanh toán chi phí vào thành bằng vàng, ngân phiếu hay linh thạch” vạn thiên vũ nghĩ ngợi vài giây: “bằng vàng đi” “vậy chi phí vào thành của công tử vào là 2000 lượng vàng. một ngàn lượng cho công tử, còn một ngàn lượng cho con yêu thú này” người phụ trách thu phí nói. “nó cũng cần nữa hả?” vạn thiên vũ khá là ngạc nhiên về chuyện này. “dạ vâng thưa công tử, tất cả để đề phòng bất trắc mà thôi. trong thành ngoài các con thú chuyên dùng để cưỡi ra thì mấy con khác phải bỏ túi dưỡng thú. còn nếu muốn đem thả tự do như của công tử thì phải tính phí như người bình thường” người phụ trách ghi chép từ tốn giải thích. “vậy ta thanh toán bằng lượng vàng như thế nào?” “công tử cứ chuyển vào chiếc nhẫn trữ vật này là được” người phụ trách thu phí đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật. “hệ thống chuyển cho ta 4000 lượng vàng” (có ngay) “đây đã xong rồi đây” vạn thiên vũ đưa nhẫn trở lại cho người thu phí. “đây là thẻ của công tử và vòng cổ của yêu thú. chừng nào rời khỏi thành thì chỉ cần trả lại cho chúng tôi là đươc”. vạn thiên vũ nhận lấy và chuẫn bị đi. “công tử hình như người đưa nhầm rồi” người phụ trách thu phí gọi vạn thiên vũ lại vạn thiên vũ trả lời một câu chắc nịch và đơn giản cho hành động của mình. “không hề nhầm đâu. số còn lại cứ coi như là ‘tiền boa’ ta cho bốn người các vị. làm thủ vệ khá là vất vã nên cứ coi là tiền thường cho sự cố gắng của mình đi” mới đi được vài bước rồi quay đầu lại nhắc nhở nhẹ để tránh bị sử phạt. “đừng nói cho ai biết nhé đây là bí mật của chúng ta đó biết không” cả bốn người chào vạn thiên vũ với lòng biết vì lần đầu tiên có người đi qua cánh cửa này quan tâm tới bọn hắn. “biết thư công tử” sau khi đã thấy vạn thiên vũ đi xa và không có ai lại cả ba người liền hỏi người phụ trách thu phí “này người công tử kia đưa dư bao nhiêu vậy?” “bằng với phí vào cổng” đáp lại ba người bọn họ chỉ là một câu đơn giản. "hả" cả ba người không khỏi hét lên nhưng cũng may là âm thanh cũng không quá to nên không bị người ngoài nghe thấy. lúc này ba người kia nghe vậy cảm thấy sốc về độ hào phóng của vị công tử này. người phụ trách thu phí cảm thấy ba người kia hình như có hiểu lầm gì đó “không các ngươi nhầm rồi. không phải bằng phí vào cổng này mà là bằng phí vào cổng của vị công tử kia.” 2000 ca ba người đồng loạt nghĩ tới xém tí nữa té ngã xuống xỉu vì đô hào phóng này. nói như vậy nếu chia ra thì mỗi người 500 lượng vàng rồi. số tiền này còn hơn hai tháng lương của họ nữa. “ừa” “cái này phải giữ kín mới được” cả bốn người cùng nhau quyết đinh chia đều ra vì nhà người nào cũng khá khó khăn về mặc tài chính, thực lực lại không quá cao cũng chỉ trúc cơ cành viên mãng mà thôi, tuồi cũng không còn trẻ nên đều chọn gia nhập quân ngũ cho có công việc ổn định. hơn hết là cả bốn người bọn họ thân thiết như là anh em với nhau nên mới có thể nhanh chóng đồng ý quyết định như vậy. đề cử truyện hay tháng 5: trọng sinh làm mạnh nhất kiếm thần ta có một thân bị động kỹ, ta thật không phải khí vận chi tử, main thông minh, không trung, không gái