" Tại sao? Tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy?"
Tiếng hét vang lên trong đêm tối tĩnh mịch. Ở trong căn phòng tối, cô gái bị trói chặt tay chăn đang nằm giãy dụa trong bồn tắm. Mái tóc xõa rối lên cùng với những vết thương chảy máu khiến người nhìn không khỏi thương xót. Đối diện là một cô gái với mái tóc mượt, chiếc đầm ren trắng cùng với nụ cười mê hồn. Cô ta hiện ra như một thiên thần, nhưng nụ cười thoát ẩn thoát hiện lại khiến nhiều người rùng mình.
" Tại sao ư? Cô đáng bị vậy, đồ kinh tởm! Ân Nhược Ly à, cô nghĩ cô thắng được tôi sao?"
Cô gái vừa nói vừa nhét giấy vào miệng cô gái tên Ân Nhược Ly, xong vặn nước rồi bước ra mặc Nhược Ly vùng vẫy kêu khóc. Cửa vừa đóng, nước liền chảy ra. Hơi nước bốc lên cùng tiếng hét bị kìm nén của cô gái kia. Là nước nóng, nước đang luộc chín, tróc da của cô gái kia. Một hồi sau, không còn tiếng hét vang nào nữa. Cô gái kia gục xuống thành bồn tắm, nước mắt từ khóe mi vẫn còn đọng.
Nhược Ly đã chết, cô biết điều đó. Linh hồn cô tách ra khỏi thể xác, trước lúc đó là cả kí ức một thời tuổi thơ bỗng ùa về trong cô.
Cô_ Ân Nhược Ly vốn là một đứa bé mồ côi cha, một đứa trẻ sống trong nghèo đói vất vả. Nhưng từ khi mẹ cô tái giá, công bỗng chốc trở thành một thiên kim tiểu thư. Cô cũng có thêm một người chị kế, đó là Tử Đình. Tử Đình là một người rất đẹp, nét đẹp của sự hiền dịu khiến cô cũng phải mê mẩn. Cô đã từng nghĩ, Tử Đình chắc chắn là một thiên thần lạc xuống trần gian. Nhưng cô đã lầm, Tử Đình không phải là thiên thần, con người thật của cô ta đến quỷ cũng phải e dè.
Mẹ cô đối với cô ta rất tốt, thậm chí còn nuông chiều hơn cả cô. Và cô cũng vậy, nhất mực nghe theo lời cô ta. Nhưng đổi lại là gì? Là sự khinh bỉ của những người xung quanh, mọi người đều cho rằng mẹ con cô đối xử bất công với Tử Đình. Đến cuối cùng, ngay cả người cô yêu Tử Đình cũng cướp mất. Thậm chí giờ đây, cô ta dìm cô trong nước sôi đến chết!
Nhược Ly cười đau khổ, oan hồn vô thức đi vòng quanh. Chết thì chết vậy! Cô cũng đã hết hi vọng vào cuộc sống khi nghe Tử Đình nói mẹ cô đã chết đột tử. Cô giờ đây đã mất tất cả, cô giờ đây chỉ muốn quên hết mọi thứ. Chết
.... cũng tốt!
Nhược Ly nhắm mắt, thả lỏng để linh hồn của mình trôi đi. Cô chợt cảm thấy có một cái gì đó hút mạnh cô về phía trước. Và rồi, cô bất tỉnh.
Cảm giác như có ai đó nắm tay, Nhược Ly khó khăn mở mắt tỉnh dậy. Xung quanh là nhà lợp mái ngói, nhìn nội thất bài trí rất đơn giản như thời xưa. Nhược Ly khó khăn nhìn xung quanh, sân vườn rợp cây, hai bên yên ắng, cô đang nằm trên một tấm phản gỗ lớn.
" A! Em tỉnh lại rồi, may quá!"
Một cô gái tiến đến, nhẹ nhàng cười khiến Nhược Ly giật mình. Mái tóc đen vấn cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần. Tất vả làm cô liên tưởng ngay đến Tử Đình. Hơn hết là cách cô gái ăn mặc như người thời xưa, với cả căn nhà và cách bài trí này nữa. Tất cả đều làm cho Nhược Ly có một dự cảm cực kỳ xấu!
" Tỉnh rồi! Tỉnh rồi sao?!"
Một tiếng nói nữa lại vang ra, theo sau là một nữ nhân tầm 30 tuổi, trông còn trẻ với sắc đẹp của thiếu nữ đã đứng tuổi. Người phụ nữ đó tiến đến gần, ôm chầm lấy Nhược Ly trong mừng rỡ khiến cô ngạc nhiên, vô thức đẩy ra.
" Đây là......"
Nhược Ly ấp ứng nhìn hai người trước mặt hỏi. Cả hai đều nhìn nhau, xong lại quay qua cô.
" Em sao vậy Cám? Chị là chị của em, còn đây là mẹ em đây!"
Cô gái kia lại nói, câu nói như sét đánh ngang tai Nhược Ly. Cô gái đó vừa gọi cô là gì? Là Cám! Đừng nói là Cám trong truyện cổ tích Tấm Cám nổi tiếng đấy! Đừng nói là cô đã..... xuyên!!!!
" Vậy sao! Em ..... muội không khỏe nên..... nên muội muốn nghỉ ngơi"
Nhược Ly lại nói, xong nhanh chóng trùm chăn kín đầu. Hai người kia thấy vậy cũng lui ra cho cô yên tĩnh, lúc này cô mới thò đầu ra. Đảm bảo không có ai cô mới bước dậy chạy xung quanh. Cô không tin nổi vào mắt mình, những ngôi nhà lợp ngói đơn sơ xen kẽ có cả những căn nhà rơm. Hai bên đường đá, lâu lâu có người đi qua ăn mặc giản dị với áo yếm và váy dài. Xa xa là một cánh ruộng mênh mông, những con trâu đang hì hục cày trên đó. Những cậu bé chăn trâu thổi sáo chạy vòng quanh, chim hạc lượn lờ thành đàn. Tất cả như một bức trang hiện ra trước sự ngỡ ngàng của Nhược Ly. Giờ thì cô chắc chắn, cô đã xuyên qua truyện Tấm Cám.
Nhược Ly lại nhanh chóng tiến về tấm phản, giở gương đồng ra soi. Nhớ khi trước tuy cô không đẹp nhưng khuôn mặt cũng thuộc hàng dễ nhìn. Nhưng giờ đây, cô ngạc nhiên với nước da đen nhẻm của mình, thậm chí là thân hình cô còn chưa phát triển. Nhìn cô chỉ như một đứa nhóc 11 tuổi chưa dậy thì. Cô không thể tin nổi, cô có một người mẹ đẹp như vậy thì ít nhất cũng phải dễ nhìn một tý. Hoặc không, cô nhớ là Cám được nuông chiều, vậy sao làn da lại đen thế này. Trong khi Tấm thì làm lụng vất vả lại có nước da trắng không tì vết thế kia?
Nhược Ly còn đang làu bàu thắc mắc về chuyện nhan sắc thì Tấm xuất hiện, trên tay là một chén cháo. Tấm chỉ lẳng lặng để đấy xong lui đi, không còn thân thiện như lúc kia nữa khiến cô có chút khó hiểu nhìn. Nhưng vì đang đói, cô mau chóng ăn hết chén cháo rồi nằm xuống phản.
" Con đã khỏe hẳn chưa?"
Tiếng mẹ Cám vang lên khiến cô giật mình, miễn cưỡng ngồi dậy gật đầu. Mẹ cám ngồi bên cạnh cô, lấy tay cô nắm chặt.
" May là chịu tỉnh! Tại con hết, mẹ đã nói Tấm sẽ tự biết chạy về, lại chạy mưa đi kiếm nó!"
Mẹ Cám mắng khẽ vài câu, nhưng là giọng nói vẫn tràn đầy tình yêu thương. Cô chỉ im lặng gật đầu, sau không nói gì thêm. Hóa ra vì Tấm mà Cám mới bệnh mà chết, nên hồn cô mới có thể nhập vào. Điều đó lí giải cho việc Tấm vui mừng khi thấy cô tỉnh lại nhưng rồi lại né tránh cô, Tấm sợ cô!
Nhược Ly đã mất nguyên một đêm để nghĩ lại những chuyện đã qua, cũng như nghĩ về thực tại.
Không thể phủ nhận, cô đã hoàn toàn mất niềm tin và thật sự muốn chết. Nhưng ông trời đã cố tình cho cô xuyên qua để sống, vậy cô cũng muốn sống để tạo ra một cuộc đời mới.
Nhưng điều Nhược Ly lo lắng là chuyện sống lại này là phúc hay là họa! Vì người cô xuyên vào là Cám, và kết cục của Cám cũng chẳng lấy gì là tốt đẹp.
Đây rốt cuộc là phúc hay họa?
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
6 chương
50 chương
9 chương
11 chương
85 chương