Cùng quân hoan
Chương 19 : Cùng quân hoan
Buổi chiều có một hội nghị nghiên cứu thảo luận học thuật quan trọng, những người được mời tham gia đều là học giả rất nổi tiếng trong giới học thuật. Ninh Tu Cẩn là nhân vật có ảnh hưởng nhất trong giới những năm gần đây, đương nhiên phải tham gia.
Trong phòng hội nghị rộng lớn, trên tường treo vài bức tranh nổi tiếng và xa xỉ, ngoài ra còn treo rất nhiều tác phẩm thư pháp của những nhà thư pháp thời nay. Gần hai mươi học giả mặc đồ tây giày da ngồi xung quanh bàn hội nghị gỗ đỏ đẹp mắt, đang bàn luận viển vông.
Trong một đám học giả tuổi trung bình đã qua năm mươi, tóc bạc phơ đầy nếp nhăn, Ninh Tu Cẩn trẻ trung tóc đen bóng mượt rậm rạp, khí chất bất phàm cực kỳ bắt mắt, anh ngồi đó, tuy còn trẻ nhưng không bị những giáo sư già khác coi thường.
Nói đùa, người mà 18 tuổi đã phát biểu luận văn nghiên cứu trên Science không phải người có thể coi thường.
Lúc các học giả đang thảo luận với khí thế ngút trời, chỉ có một mình Ninh Tu Cẩn đang suy nghĩ xa xôi, tầm mắt anh rơi xuống mặt bàn hội nghị bóng loáng tinh xảo, trong đầu xẹt qua những cảnh nóng bỏng mê người, anh tưởng tượng đến cảnh mình đè Chu Ngưng trên mặt bàn, cơ thể cô mềm mại trắng nõn, anh dùng sức tách chân cô sang hai bên, lộ ra tiểu huyệt hồng hào mềm mại bên trong…
Anh đỡ côn thịt cắm vào, mới vào được một nửa, người phụ nữ đã rên rỉ cao trào, bụng nhỏ run rẩy, nước mật chảy ra tích tụ lại trên mặt bàn, làm ướt mông nhỏ.
Ninh Tu Cẩn cụp khóe miệng xuống, vẻ mặt rất chi là tiếc nuối, anh vẫn chưa được nhìn thấy tiểu huyệt của Chu Ngưng. Nhưng cái miệng nhỏ phía trên của cô ngon như vậy, chắc là phía dưới cũng không kém.
“Giáo sư Ninh, cậu có suy nghĩ gì?” Ông già đối diện thấy Ninh Tu Cẩn chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn mặt bàn trước mặt, ông rất tán thưởng hậu bối trẻ đầy hứa hẹn như Ninh Tu Cẩn, cứ tưởng Ninh Tu Cẩn không tham gia đàm luận là vì trẻ tuổi khiêm tốn, không tiện mở miệng trước nhiều tiền bối đức cao vọng trọng, cho nên chủ động hỏi chuyện.
Ninh Tu Cẩn chẳng có suy nghĩ gì, anh chỉ muốn về sớm làm cô.
Hôm nay, trước khi Ninh Tu Cẩn đi, anh tháo xích sắt trên tứ chi Chu Ngưng ra, xem như lời khen cho biểu hiện ngoan ngoãn của cô trong khoảng thời gian này. Để đảm bảo, anh cất hết những đồ vật sắc nhọn trong phòng mà có thể bị Chu Ngưng coi là công cụ tự sát đi.
Ninh Tu Cẩn chẳng hề để bụng chuyện Chu Ngưng ngoan ngoãn là giả vờ hay là thế nào, anh chỉ để ý, nếu bây giờ tính thú của anh với Chu Ngưng cao, vậy Chu Ngưng không thể chết được.
Ninh Tu Cẩn cười xin lỗi ông già đối diện, anh ngồi thẳng người, đĩnh đạc nói. Nói chuyện mạch lạc rõ ràng, dùng từ chặt chẽ, nụ cười khiêm tốn không hề nhỏ bé, sự thông minh có sẵn từ khi sinh ra mang lại cho anh sự tự tin vừa mạnh mẽ mà lại không hống hách, vẻ mặt ung dung khi nhận được ánh mắt kinh ngạc tán thưởng của những người đức cao vọng trọng, luôn luôn bình tĩnh, khí khái lỗi lạc.
Nếu Chu Ngưng thấy cảnh này, nội tâm chắc chắn sẽ cười nhạo không nể mặt, đúng là người đàn ông tâm cơ khó lường giỏi ngụy trang.
Bên này Ninh Tu Cẩn giỏi xã giao, nói chuyện đàm luận với một đám người không cùng độ tuổi. Bên kia, Chu Ngưng bị nhốt ở tầng hầm lại ngồi ôm gối, một tay chống cằm, suy nghĩ sâu xa. Cái nhìn của Ninh Tu Cẩn trước khi đi buổi trưa đúng là sâu xa, sự chờ mong, hân hoan và nỗi hận không thể giấu được sự cuồng nhiệt dưới quần áo của cô.
Có lẽ mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt cho cô, tạm thời giữ được tính mạng quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Lúc mới bị giam cầm, Chu Ngưng đã oán hận, đã cam chịu. Cô cũng là cô gái được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ đến lớn, được bố mẹ nâng niu như báu vật.
Chưa bao giờ làm chuyện xấu, luôn an phận bước theo quỹ đạo đã đặt ra, đi học, tốt nghiệp, đi làm, yêu đương và kết hôn sinh con, cuộc đời của cô vốn nên suôn sẻ, vì sao giữa đường lại gặp phải tên biến thái Ninh Tu Cẩn cơ chứ.
Trong mắt Chu Ngưng, sống lại là một sự bất hạnh may mắn, cô được đền một cơ hội sống lại, cũng phải chịu đựng sự tra tấn một lần nữa. Đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, Chu Ngưng có thể miễn cưỡng duy trì lý trí và năng lực suy nghĩ, cô luôn cẩn thận thử thăm dò Ninh Tu Cẩn, anh thích phụ nữ nghe lời, có một “cô ta” mà anh cực kỳ căm hận, giỏi ngụy trang khiêm tốn, thật ra bên trong cực kỳ tự phụ.
Người đàn ông trẻ thành công, không cần tốn nhiều sức đã bước được vào giới học thuật, nhìn bên ngoài thì lời nói và hành động đều ôn hòa, tốt bụng, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn, như thể sống trong cái khung được thế tục đặt ra, không bị quy tắc trói buộc, không sợ luật pháp, Satan trên thế gian, lòng mang thai quỷ.
Bỗng nghĩ ra điều gì đó, lông tóc trên người Chu Ngưng dựng đứng, cô có một suy đoán khiến cho người ta sợ hãi. Kiếp trước Ninh Tu Cẩn giết chết cô chỉ vì một đôi mắt giống ai đó, vậy sau cô hoặc là trước cô, Ninh Tu Cẩn còn… giết ai không?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương
91 chương
10 chương
165 chương
1126 chương
105 chương
10 chương