Cùng quân hoan

Chương 18 : Cùng quân hoan

Trên chiếc giường nhỏ màu đen thường chỉ chứa một mình Chu Ngưng, có một bóng người cao lớn thẳng tắp ngồi trên đó.   Một tay Chu Ngưng nắm lấy đỉnh côn thịt, cô nghiêng đầu liếm từ quy đầu cực đại thẳng xuống dưới, môi sượt qua từng đường gân xanh trên da, chiếc lưỡi dừng lại ở vòng xoắn ốc dưới đáy côn thịt, cuối cùng ngậm lấy hai quả trứng, nhẹ nhàng dùng răng cọ xát với từng nếp uốn.   Cô khẩu giao cực kỳ nghiêm túc, như đứa trẻ con đang ăn kẹo que ngọt, chiếc lưỡi non mềm siêng năng dán lên côn thịt, liếm láp di chuyển.   “Kỹ thuật liếm dương vật càng lúc càng thuần thục rồi đấy, cái miệng nhỏ tham ăn không ngừng chảy nước miếng, mùi vị của côn thịt thế nào?” Ninh Tu Cẩn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, cái miệng nhỏ của cô là một chốn cực lạc dịu dàng, một khi phân thân của anh đi vào, hưởng qua hương vị rồi là không thể quên được nữa.   Tình dục là một dục vọng sinh sôi nảy nở theo bản năng của con người, một khi mở ra, tránh cũng không tránh được, đồng thời, cảm giác đó làm người giỏi kiềm chế như Ninh Tu Cẩn cũng khó có thể chống cự.   Tuy khoái cảm mãnh liệt là do Chu Ngưng mang lại, nhưng người đàn ông không biết thỏa mãn sẽ đòi lấy càng nhiều hơn từ cô.   Anh đã mơ ước bộ ngực mềm mại, nhục huyệt ẩn sâu giữa hai chân cô từ lâu.   Anh đang chờ ngày Chu Ngưng chủ động cởi quần áo cầu xin được cắm, nhưng hình như cô chỉ định dùng cái miệng nhỏ giúp anh thỏa mãn. Ninh Tu Cẩn đợi mãi đợi mãi, dương vật cứng trướng đau, đột nhiên hôm nay không muốn đợi nữa.   Cô dưới lớp quần áo sẽ thế nào? Trần trụi, lả lướt.   Chu Ngưng á khẩu không trả lời được, tay cầm cự căn vuốt ve một cách máy móc. Sau khi khẩu giao lần đầu tiên, số lần Ninh Tu Cẩn đến phòng cô trong vòng một ngày từ từ tăng lên, ban đầu một ngày chỉ có sáng sớm vác theo cự căn cứng rắn cắm vào miệng cô, bắt cô ngậm, liếm cho đến lúc bắn ra. Không quá hai ngày, nửa đêm xốc chăn cô lên, mặc kệ cô đang ngủ say hay cô đang tỉnh, không nói gì mà cắm thẳng dương cụ vào cái miệng nhỏ đang khép kín.    Một tuần tiếp theo, hứng thú tăng cao, người đàn ông sẽ lái xe về trong thời gian nghỉ trưa, chỉ để cắm vật dưới háng vào miệng cô thọc nửa tiếng.   Bị đối xử như nô lệ tình dục, để được sống tiếp, Chu Ngưng nói với bản thân mình hết lần này đến lần khác, rằng, không thể bỏ cuộc, không thể bỏ cuộc, cô cắn răng chịu đựng sự cô đơn có thể ép người ta phát điên trong tầng hầm, vứt bỏ tôn nghiêm, bỏ lại sự nhục nhã mà sống tiếp. Nhưng sống như một món đồ chơi thật sự có ý nghĩa sao? Trong mắt Chu Ngưng toàn là tro tàn tuyệt vọng, lòng tin vào việc sống tiếp mãnh liệt bắt đầu dao động không thể cứu vãn.   Dương cụ tím thẫm trướng lớn nằm trong lòng bàn tay, Chu Ngưng vuốt ve nhanh hơn theo thói quen, về mặt cảm xúc, sự tuyệt vọng và bi ai lại chậm rãi hướng đến gần cô.   Ninh Tu Cẩn bật ra một tiếng rên từ giữa kẽ răng, người run lên, chất lỏng trắng đục dinh dính phun trào ra từ lỗ chuông mở rộng, dính đầy lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô gái, không ít chất dịch bắn lên bộ ngực cao ngất của cô.   Anh duỗi ngón tay ấm áp gạt chất lỏng trắng đục trên lông mi Chu Ngưng xuống, để cô có thể mở mắt ra nhìn. Thể xác và tinh thần đều đã được thỏa mãn, toàn thân Chu Ngưng dính đầy thể dịch của anh, cô là đồ vật thuộc về riêng mình anh.   “Không được lau.” Ninh Tu Cẩn nâng cằm cô lên, giọng điệu áp bách, đầu ngón tay như châu ngọc chọc lên bộ ngực cao ngất, cách một lớp áo, anh ấn một bên núm vú trên bầu ngực thụt vào trong, ám chỉ: “Mong rằng tối nay tôi về, cô có thể cho tôi một sự bất ngờ khác.”   “Còn nữa, còn im lặng thế này, cô không cần lưỡi mình nữa đâu.”   Chu Ngưng run bắn mình, sau đó nở nụ cười lấy lòng với anh như trước, mi mắt cong cong, hàm răng trắng như sò biển lóe lên ánh sáng, hèn mọn khiếp đảm, thấp hèn như hạt bụi.   Chóp mũi cô để sát vào quy đầu còn dính tinh dịch, lè lưỡi liếm sạch như búp bê tình dục ngoan ngoãn, nhẹ nhàng nhét côn thịt đã hơi mềm ra vào trong quần tây.   Ninh Tu Cẩn thích phụ nữ ngoan ngoãn, nếu Chu Ngưng cứ la hét làm loạn, anh sẽ mau chóng cầm dao giải phẫu mổ lớp da này ra. Nhưng Chu Ngưng lại ngoan ngoãn quá mức, hoàn toàn bị thuần phục, biểu hiện đờ đẫn như búp bê tình dục không có linh hồn.   Lần đầu tiên Ninh Tu Cẩn nghiêm túc quan sát bố trí trong phòng, phát hiện không gian toàn là màu đen sẽ mang đến áp lực cực kỳ to lớn cho người bình thường. Chu Ngưng bị nhốt ở tầng hầm mấy chục ngày, nếu còn nhốt tiếp thì e là cô sẽ trở nên vô dụng mất.   “Côn thịt của thầy ăn ngon không?”   “Ngon.”   “Một ngày muốn ăn côn thịt của thầy bao nhiêu lần?”   “Ba, ba lần.”   “Dùng cái gì ăn?”   “Cái miệng nhỏ.”   Quá ngoan, ngoan đến nỗi không còn thú vị nữa. Ninh Tu Cẩn tạm thời mất hứng thú trêu đùa cô, anh không thích phụ nữ ngoan ngoãn đến nỗi không có linh hồn.   Ninh Tu Cẩn khom lưng ôm Chu Ngưng đặtlên đầu gối, tinh dịch khô cạn đọng lại trên gương mặt nhỏ mềm mại, anh giơ tay lau đi, sau đó đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên má cô, miệng lưỡi xa xăm mê hoặc: “Tối nay ra ngoài làm tình thế nào? Tôi muốn làm cô ở bên ngoài.”   “Bên ngoài, tôi có thể ra ngoài sao?” Chu Ngưng nghiêng đầu, đôi mắt tối tăm chợt sáng lên, vẻ mặt mong đợi, không chắc chắn mà lặp lại: “Có thể, có thể ra ngoài sao?”   Hiển nhiên điều mà cô chú ý hoàn toàn khác với Ninh Tu Cẩn.