Cùng quân hoan
Chương 20 : Cùng quân hoan
Trăng khuyết cong cong hiện lên trên bầu trời đêm trên căn nhà ngói nghiêng màu đỏ nhạt, gió lạnh thổi đến, mùi thơm của hoa nhài, hoa hồng nở rộ trong vườn thổi vào trong chiếc xe con đang mở cửa sổ một nửa.
Tầng hầm giam cầm Chu Ngưng được xây dưới ga ra biệt thự.
Ninh Tu Cẩn dùng một tay lái xe xe vào gara, không vội mở cửa dẫn đến tầng hầm, anh dựa vào thân xe uốn lượn, ngón cái thuần thục mở nắp bật lửa màu bạc.
Một ngọn lửa bật lên, Ninh Tu Cẩn kẹp thuốc lá đã đốt trên đầu ngón tay, đến khi giấy bọc thuốc lá đã cháy thành tro, vụn rơi xuống đất, anh lái một chiếc xe khác trong gara lên trên hai mét, sau đó xuống xe, khom lưng mở cửa dẫn đến tầng hầm được che giấu bởi đáy chiếc xe kia.
Một chiếc cầu thang nối liền với thông đạo hẹp, hai chiếc đèn hai bên tường phát sáng cả ngày đêm, Ninh Tu Cẩn bước đến gần chiếc đèn, cái bóng dưới đất dần co ngắn lại.
Bước vào phòng, vừa nhìn thấy cô, tim anh bỗng đập hụt.
Chu Ngưng ngồi ôm đùi, hai tay vòng trên đôi chân trắng nõn khép lại, mái tóc dài màu nâu nhạt xoăn như gợn sóng xõa sau lưng, một gương mặt hoàn mỹ ánh lên sắc màu ấm như nhung dưới ánh đèn hơi mờ ảo. Sau khi cô nghe thấy tiếng cửa mở, hàng mi dày nhấc lên, đôi mắt đẹp như lưu ly phản chiếu rõ bóng hình bước đến của người đàn ông.
Cô cố ý ngồi ở cuối đuôi giường, đối mặt với cửa, có dụng ý gì chẳng cần nói cũng biết.
“Thầy, thầy... “ Giọng Chu Ngưng nghe mềm mại hơn bình thường, hơi ngọt ngào, lúc cô gọi anh, Ninh Tu Cẩn đã bước đến trước mặt cô.
“Tự mặc quần áo của thầy, cố ý muốn câu dẫn thầy sao?” Ninh Tu Cẩn ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, tay luồn vào trong áo sơ mi rộng thùng thình.
Chiếc áo sơ mi nam màu đen bọc lấy cô gái nhỏ nhắn mảnh khảnh, vạt áo có thể che khuất cặp mật đào tròn trịa, mấy cái cúc trên áo sơ mi chưa được cài vào, khe rãnh sâu thẳm lộ ra giữa tà áo mở rộng. Chu Ngưng khẽ lắc lư cơ thể mềm mại, bầu ngực tròn trịa cũng nảy theo, rãnh nhũ ép lại càng sâu.
Bàn tay kia trượt vào giữa đôi chân trắng nõn, liên tục đốt lửa trên nơi trần trụi không được che đậy, Ninh Tu Cẩn chơi đùa lớp lông mềm mại trên đồi núi nhỏ, ngón tay trượt xuống tấn công khe thịt khép kín trong hai cánh hoa lớn, giọng nói trầm thấp: “Cô gái dâm đãng, ngay cả quần lót cũng không mặc, ngày nào cũng chỉ biết để nhục huyệt trần trụi chờ được thầy cắm.”
Mùi thuốc lá thoang thoảng pha với hơi thở nam tính nóng bỏng quanh quẩn quanh mũi Chu Ngưng, vành tai mẫn cảm bị môi lưỡi người đàn ông đùa bỡn, cơ thể cô lập tức mềm nhũn, ôm lấy vòng eo cường tráng của Ninh Tu Cẩn.
“Thầy nói tối nay có thể ra ngoài, Ngưng Ngưng muốn ra ngoài.” Giọng Chu Ngưng ấm ức, vừa nói vừa chủ động tách hai chân ra, nâng mông đưa tiểu huyệt đến tay người đàn ông để anh dâm loạn. Vạt áo vừa vặn che hoa huyệt lại đã bị vén lên, cô cúi đầu, nhìn thấy mấy ngón tay của Ninh Tu Cẩn di chuyển đảo quanh trong thịt non đỏ tươi giữa hai chân, chốc chốc lại bóp lấy tiểu hoa châu sưng đỏ.
“A ha…” Thoải mái quá, thoải mái quá, Chu Ngưng phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ, năm ngón tay túm lấy ngực áo sơmi được là phẳng phiu của người đàn ông. “Ngón tay của thầy… tuyệt quá… tuyệt quá… Ư a… Cứ chơi… tiểu huyệt… của Ngưng Ngưng đi…”
“Ngưng Ngưng?” Trong mắt Ninh Tu Cẩn chứa ý cười chưa đến đáy mắt, lưỡi anh liếm láp qua lại trên vành tai cô rồi mới rời đi, dù côn thịt của anh căng đến mức sắp xé rách quần tây, ngón tay vẫn ung dung thọc mở khe môi, gảy nơi mềm mại bên cạnh miệng huyệt.
“Nhưng thầy lại không hài lòng với điều bất ngờ mà Chu Ngưng chuẩn bị.”
“Ngưng Ngưng…” Rặng mây đỏ nhuộm lên má Chu Ngưng, cô qua quýt kéo vạt áo trước ngực ra, bộ ngực tuyết đầy đặn như được rót đầy nước bật mạnh ra khỏi áo, cô nâng hai đống tuyết nõn nà lên, run run mở miệng: “Ngực… ngực của Ngưng Ngưng… cũng cho thầy hưởng dụng…”
“Xem ra Ngưng Ngưng gấp gáp muốn bị cắm lắm rồi, cô gái ngoan, vậy dùng cái miệng nhỏ móc côn thịt ra, xin thầy ra ngoài cắm em đi.” Ninh Tu Cẩn lạnh lùng nói, anh ấn mặt Chu Ngưng vào nơi phồng lên ở đũng quần, hai tay luồn qua nách cô, sau đó hai tay túm lấy hai bên ngực đẫy đà, nắn bóp, “Ngực của Ngưng Ngưng dâm đãng quá, đầy đặn đến nỗi làm thầy muốn bóp nát chúng nó.”
Sau khi Chu Ngưng dùng răng kéo khóa quần tây xuống, cắn lấy quần lót người đàn ông, móc dương cụ thô cứng ra, ngực cô đã bị bóp cho xanh tím, vết đỏ chồng chất, hai đầu nhũ đỏ ứ máu vểnh cao trên núi tuyết, kháng cự lại sự thô bạo của người đàn ông.
Ninh Tu Cẩn búng cây gậy sắt lớn sục sôi ý chí chiến đấu giữa hai chân, nhắm lỗ chuông đang phun chất lỏng lên môi Chu Ngưng. Chưa đã thèm, anh lại vươn tay nắn bóp bộ ngực đầy đặn đã thảm không nỡ nhìn của cô, giọng nói trầm thấp cũng không che dấu được tình dục vọt đến như thủy triều nữa, anh khàn khàn nói: “Bò lên, ngồi trên côn thịt của thầy đi ra ngoài.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương
91 chương
10 chương
165 chương
1126 chương
105 chương
10 chương