Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 3 : Chạy xe tốc độ bàn thờ

Thấy tao nhìn nó quá trời, con nhỏ đó ngượng ngùng nói với chất giọng trong trẻo đến lạ thường. - B... bạn tên gì vậy?? - Ờ, tôi tên Thái Bình, bạn tên Trân Châu hả??? Nghe cái tên thèm trà sữa quá à... Tao không biết lời nói của mình có phần hơi quá, thế làm cho nó im lặng luôn. Tao cười gượng nhìn nó, xoa xoa cái đầu tao như đang thể hiện thái độ ngại =)))). Tự nhiên trong lần đầu gặp, lại nói chuyện kiểu đó. Chắc nó tưởng tao là đứa con gái vô duyên ấy mà. - Hình như có phần hơi quá... Xin lỗi nha! - Không sao đâu, mỗi lần ai nghe đến tên tôi lại như thế mà!! Cô gái đó cười tươi, lộ rõ 2 má lúm đồng tiền, có chiếc răng khểnh xinh. Làm tao muốn như mắc thính. Muốn biết danh tính nên tao mới mạn phép hỏi. - À, bạn học ở trường nào??? - Mình học ở trường Trung Học Seoul. Mình mới chuyển về đây, không ngờ... Cái này có hơi không hợp lý à nghen, hồi nãy top kia nói, con nhỏ đó là thành viên trong nhóm nó mà, mà nghe nói nó muốn rời nhóm, vậy éo nào con nhỏ này học ở Hàn, sao lại có mặt ở đây?? Không lẽ nó phân thân về đây, rồi nhập nhóm mấy con quễ kia??? Nghe thật là hoang đường. Mà nghe nó nói là mới chuyển về mà. Càng nghĩ càng thấy hơi rối não. Cô gái nói tiếp. - Thật ra, mình học ở trường khác rồi quen với tụi top đó, nhưng rồi mình bị cha mẹ bắt về Hàn học, nhưng sao mấy tháng, cha bảo có việc đột xuất phải về lại quê hương nên mình về theo, rồi học ở trường này luôn. Nhưng mình muốn rời nhóm đó để học cho tốt, cho nên mình mới nhắn với bọn nó, không ngờ bọn nó kêu mình ra đây là để... - Thôi, tôi biết rồi, bạn không cần kể nữa đâu... Tao xen ngang cuộc kể. Rồi tao nói tiếp. - Tôi phải về nhà rồi, hẹn gặp lại. Tao nói xong, rồi phi lên xe chạy nhanh với tốc độ bàn thờ về đến nhà. Tụi mày biết tại sao tao lại xen ngang không? Vì mẹ tao mới vừa gọi điện, hồi nãy mở máy điện thoại lên mới thấy đó. 56 cuộc gọi nhỡ. Chắc mẹ đang nổi trận lôi đình ở nhà đây. Hôm qua tao vừa mới nói học có 2 tiết thôi, mà giờ thành ra 4h mấy rồi. Về nhà chắc tao nát đít quá =(((((. Số nhọ vcl. Đối với tao không có cái gì đáng sợ cả. Nhưng, thứ đáng sợ nhất đó chính là gương mặt tức giận và cái lưỡi " la " chuyên nghiệp của mẹ tao khiến tao càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Thế nên mới chạy nhanh về nhà. La một cái là bay cái nóc nhà tao. Về đến nhà. Kéttttttttt........... Tiếng thắng xe đạp của tao vang lên trong ngôi nhà rộng 2 tầng. Tao đi vào nhà, chân run cầm cập, mồ hôi nhiễu xuống ướt cả áo trắng. Mặt tao bắt đầu xanh xao khi trước mắt tao là một người phụ nữ tầm 39-40 đang ngồi ở đó, tay khoanh trước ngực, gương mặt xinh đẹp ngày nào tự nhiên xám mặt lại. Đó là người mẹ yêu vấu của tao, người mẹ cai trị cả cái nhà này. Tao mới nuốt nước bọt một cái rồi định không quan tâm mà đi lên lầu. Nhưng ông trời lại không thương tao, mẹ tao cất tiếng nhẹ nhàng. - Hà Thái Bình, con mở điện thoại ra chưa???_Mẹ tôi vẫn ngồi im. - Dạ???... À, mẹ à, con đâu có đem điện thoại đâu, học nãy giờ mệt muốn chết à!! - Con không đem??... Mẹ tao đứng bật dây. Tao đứng im bất động. Chờ ngày tử hình đây, mồ hôi hột đổ liên tục. Mẹ tao bước lại nhẹ nhàng. Gỡ cái balo trước ngực của tao, mở dây cặp. Lấy ra cái điện thoại cảm ứng của tao. Mẹ tao nhíu mày, giọng vẫn không đổi, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực lẫn sự khiến cho đối phương sợ hãi. - Thái Bình, con còn dám nói dối??? - Mẹ..._Tao cứng họng - Nói đi, sao dám nói dối mẹ?? Con bảo là học 2 tiết mà sao giờ này mới về?? - Thì, 2 tiết nhưng mà con ở lại học thêm... Còn chuyện nói dối, thì con xin lỗi mẹ, con... Tao tự nhiên cảm thấy mẹ sao khác lạ thế nhỉ??? Rõ ràng là mỗi ngày tao mắc lỗi là mẹ lại giáo huấn cho tao một tràng câu chửi khác nhau, khiến tao muốn ung thư cái lỗ tai, sao giờ lại đến nước này, mẹ tao vẫn nhẹ nhàng mà hỏi thế? Đây có phải là mẹ tao không? Khác xa lạ thường hà. Thế là mẹ tao chờ câu trả lời của tao. Gương mặt vẫn phúc hậu nhưng có phần hơi bực. Tao nhăn mặt nói. - Con sợ mẹ sẽ chửi vì mẹ gọi mà không bắt máy, nên con nói dối..._Tao xịu mặt xuống có vẻ hối lỗi. - Vậy à?? Lần sau đừng như vậy nữa. Mẹ không tha cho đâu đó. - Vâng. Thế là tao được thoát nạn, cảm ơn ông trời, đã soi sáng cuộc đời con, đừng để con té sml mà tội nghiệp con lắm. Lần này cảm ơn ông là lần 1000 mấy quên mất rồi, xem ra mình cũng không mấy là nhọ đâu nhá. Hà Thái Bình ta đây cũng tu mấy kiếp đó nghen. Cho nên hết lần này đến lần khác đều tay qua nạn khỏi. Tao cười tươi rồi chạy lên lầu. Tắm xong. VSCN rồi chạy xuống nhà sau, mùi đồ ăn hấp dẫn đến đê mê, thích quá đi. Nghe mùi đồ ăn, tự nhiên bụng đói lạ thường. Tao không giữ ý tứ mà ngồi bệp xuống ghế, quên nhìn sắc thái của mẹ. - Thái Bình, con gái con đứa, ngồi kiểu gì thế??? - Dạ... tại con đói mà mẹ... Tao bĩu môi xấu xí, nói thật, ở nhà tao toàn nhõng nhẽo với mẹ thôi. Bà thì cứ đi làm suốt buổi, có bữa nào mà không về trễ, tôi nhõng nhẽo với bà không được thì quay sang mẹ thôi. Có khi bị bố bơ mấy tuần vì cứ lẽo đẽo theo mẹ mãi =)))). Nói vậy chứ, tao còn còn con nít lắm ớ nghẹn. Đồ ăn dọn xong, tao cầm đũa, lấy gắp lấy để đống đồ ăn trên bàn, như một con người trên trời rơi xuống được ban cho thức ăn. Mẹ tao chỉ cười rồi nói. - Ăn từ từ thôi, có ai ăn hết đâu mà con sợ...? - Nhưng con đói mà mẹ... 30 phút sau... Tao ngã ngửa ra ghế sofa nằm trên đó, vì ăn no quá nên nằm lăn quay ra. Không quên lấy cái vở bài tập ra để học. Vì ngày mai có tiết kiểm tra đột xuất môn Văn và Lý, phải hơn tụi nó mới được. Sẽ không đứa nào dám nói con Thái Bình này học ngu như nhất lớp. Nhưng cũng có đứa học ngu hơn tao à nghen. Nhưng tao không nói đâu...:v Tao học thuộc cỡ chừng khoảng tầm mấy phút là xong ( Đm, học hơn thánh rồi). Rồi tao cầm cái điện thoại quẹt quẹt facebook, xuất hiện tin nhắn lạ của một người. - Hết chương 3 -