Bảo bối à! chịu đau chút nào!

Chương 1 : Xuyện không!

_ LỤC Tiểu Song cậu định cho tớ đợi cậu đến chết à!! _Xuống ngay, xuống ngay! Làm gì nổi giận với tớ thế! Người đang nói chuyện với Song Song là Mộc Ái Ái là cô bạn thân cùng lớp mà Song Song yêu quý nhất! Đi 1 hồi giữa chừng tiếng chuông điện thoại từ cặp bỗng rao lên _A Lô! em cũng định gọi anh đây! Tụi mình đi ăn nha! -À Xin Lỗi anh bận rồi! Anh định tối nay sẽ ăn ở Nhà hàng Ôn Đốc em có muốn tới không? _Vậy được à! Nếu anh bận thì cứ làm việc đi em cùng Ái Ái đi ăn cũng được! Ái Ái nghe thấy vậy liền tỏ vẻ mặt nham hiểm sát gần Song: _Ay da tình tứ quá nha! Sao hai người không cưới luôn đi! _Gì chứ! Mặt nham hiểm là vậy đó hả? Mặc dù tớ cũng muốn nhưng tớ cảm thấy vẫn nên tìm hiểu trước thì tốt hơn! Ái Ái quay mặt sang chỗ khác: -haizz cậu mà còn chừng chừ như vậy thì sẽ mất anh ấy đó? _Sẽ không có đâu mà!! Chúng ta đi ăn đi _Aizz cậu còn biết đánh trống lảng luôn à!! 7 giờ tối: _Anh Phong!! Người mà Song Song gọi là bạn trai của cô ấy Thiên Phong, Xét về mặt gia đình anh ấy khá là nhút nhát nhưng nếu về việc Chính trị thì là 100% đấy! Mà thôi khoe đủ òi! Nghe tiếng Song Song gọi: _Song Song ở đây!! _ Em xin lỗi anh có chờ lâu không?? _Không đâu anh cũng mới vừa đến! Em gọi món đi Chị Phục vụ: _Xin hỏi anh chị muốn ăn gì ạ? _Thế cho tôi 1 chai rượu vang và 2 phần BQQ! Em muốn uống gì không?? _Cho em 1 ly nước cam là được rồi! _ Thế cho cô ấy 1 ly nước cam Song Song chợt nhớ ra 1 điều, nên vội lục trong cặp ra 1 bức tranh, trên tranh chính là vẽ Phong đang ngồi ở dưới 1 gốc cây! Khuôn mặt điềm tĩnh, con mắt trong tranh rất có hồn, các đường nét từ lông mi đến mắt mũi miệng đều cảm thấy không có sai sót 1 chi tiết nào! Nhưng nổi bật nhất vẫn là đường nét bút chì không bị nghệch ngoạc cũng không bị lem hay bất cứ thư gì khác!! _ À Mà anh Phong!... em.. có 1 thứ muốn tặng cho anh!! _?? Là gì thế?? Song cầm bức tranh đưa cho Phong, khuôn mặt cuối xuống tỏ 1 chút vẻ xấu hổ: _Em vẽ anh sao>?? Đẹp lắm! Đây là... lúc anh ở bờ sông sao? _Đúng vậy! Lúc đó em nhìn thấy anh nên... Phong vội đưa tay sờ vào bức tranh, sau đó có nét vẻ mặt không vui nhưng lại không để cho Song thấy Sau khi ăn xong Phong đưa cho cô ấy 1 hộp quà: _ Cái này là anh tặng em! _Anh cũng có chuẩn bị sao?/ Oa thiệt là hay quá _Song anh có chuyện này muốn nói? _Anh nói đi ạ? _Ngay từ khi gặp em anh đã thấy em rất thích anh và cũng kể từ hồi năm ấy chúng ta quen nhau cũng được 2 năm rồi, từ khi có em cuộc đời anh vui hẳn lên, em luôn chăm sóc anh chu đáo mặc dù đôi lúc anh rất ít khi quan tâm tới em! Nhưng anh biết em luôn hiểu rõ rằng anh rất bận nhưng anh cảm thấy em là 1 cố gái rất tốt vậy nên.... em đừng theo anh nữa!! _Anh Phong ý anh là? _Anh cảm thấy thời gian anh quan tâm em không nhiều! Anh cũng không muốn cha mẹ phải buồn anh phải cưới con gái của Giám đốc chỉ có nhờ vậy cha anh mới có thể yên lòng!! Anh xin lỗi! _Anh phong! Em không sao hết em biết anh luôn lấy công việc làm trọng! Nhưng xin anh đừng rời xa em! Em sẽ cố gắng để ba anh có thể hài lòng về em! Phong đưa tay lên nắm chặt tay Song nói: _An xin lỗi!