“ Nhiều người nói rằng: đừng nên sống mãi với quá khứ, hãy đứng ở hiện tại để nhìn vào tương lai. Nhưng sự thật, quá khứ có dễ dàng quên như vậy?” Tháng 6…. Nắng trải vàng ươm trên khắp các nẻo đường. Đã hơn 10 giờ trưa…. Tại căn biệt thự kiểu cổ của nhà họ Phong…. Trong căn phòng rộng thênh thang lát gỗ, một cô gái ngồi bên bàn làm việc, xoay mặt về phía cửa sổ, ngược chiều ánh sáng, nắng chói chang chiếu rọi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt long lanh được dịp ánh lên, sắc nét, đẹp nhưng ….vô tình. -“Cộc, cộc, cộc”- cánh cửa gỗ bỗng vang lên 3 tiếng khô khốc, phá vỡ khoảng không gian im lặng đến kinh người đang bao trùm khắp căn phòng. -“Vào đi”- cô gái xinh đẹp mặc sơ-mi đen lười biếng nhếch mép, đầu vẫn không ngoảnh lại. Sau hiệu lệnh, một chàng trai cao to vận vest đen bước vào, cúi đầu thông báo: -“Thưa tiểu thư, bắt đầu rồi!” Cô gái lạnh lùng với mái tóc dài cột cao bây giờ mới chậm chạp xoay người đứng dậy: -“Đi thôi!” -“Tiểu thư, người của Đại thiếu gia cũng đã đến đó”. Anh chàng đồ đen nói tiếp. Cô gái khẽ nhíu mày: -“Đại thiếu gia?” -“Vâng, thiếu gia nói để anh ấy giải quyết bang Hắc Mã.” -“Đi”- cô gái quả quyết bước nhanh ra khỏi căn phòng sơn xanh thoáng mát. ****** -“Nghĩ sao mà lại làm như vậy, chúng ta không phải là một băng đảng giết người. Nhà báo, đài truyền hình và cả bọn cớm, tất cả chúng đều đang chằm chằm vào chúng ta. Không biết điều đó sao?”- Phong Tú giận dữ hét lên, nhìn trừng trừng vào mặt cậu quý tử. -“Con xin lỗi”- Phong Hoàng Đăng cúi người, áo sơ-mi vẫn còn xộc xệch, hai tay anh chắp phía sau lưng, khuôn mặt lạnh tanh không chút xúc cảm, cơ hồ việc xin lỗi chỉ là nói để qua chuyện. Trên chiếc ghế mây kê cạnh giường ngủ, Phong Tú trong bộ pyjama màu trắng phi bóng thở dài nhìn ra cửa sổ, rồi ông chậm rãi đứng dậy đẩy mạnh tấm cửa kính, gió đêm lùa vào, mùa hạ nhưng vẫn có cảm giác ớn lạnh. -“Nguyên tắc, con biết rồi đấy, chỉ cần hành động chứ không cần lời nói, đừng làm gì ngốc nghếch để phải xin lỗi” Sau câu nói là một cái khoát tay nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, Phong Hoàng Đăng lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Giữa tháng 6 Bầu trời đêm tuyệt diệu với vô vàn những vì sao đang thi nhau tỏa sáng. Phong Hoàng Đăng đứng âm thầm bên bể bơi trong vườn, bóng dáng anh mờ ảo khắc lên mặt nước. Cách một chút bên phía tay trái anh là những khóm hồng dại đủ màu đang kỳ nở rộ, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian. Gió đêm lùa mái tóc mây đen nhánh của anh, và cơ hồ không gian như được nhuốm thêm mùi bạc hà thanh mát. -“Anh nghĩ anh có sai không?” một tiếng nói đột ngột cất lên. Phong Hoàng Đăng bất giác quay đầu. Đứng trước khóm hồng trắng tinh khiết là một cô gái với đôi môi tươi thắm, tóc đen nhánh xõa dài, làn da mịn màng vừa được nước gột rửa ánh lên dưới ánh trăng giữa tháng. -“Anh… còn định làm hơn thế!”- Hoàng Đăng xoay người lại với tư thế cũ, thở hắt ra trả lời em gái, từ trước đến nay anh không hề giấu giếm cô một điều gì. Phong Hoàng Quỳnh không nói gì, im lặng đứng phía sau ngắm nhìn người anh trai độc nhất. Ánh trăng giữa tháng…. Sáng vằng vặc như muốn soi rõ hết những gì mà bóng đêm che giấu. Phong Hoàng Đăng trầm ngâm đứng dưới ánh trăng ấy, như một tác phẩm tuyệt vời của người thợ điêu khắc tài giỏi nhất. Đẹp lạ lùng… Nhưng lại in hằn một cảm giác cô độc và lạnh lẽo. -“Nhưng dù sao cũng cảm ơn,sáng nay em đã có mặt đúng lúc”- Hoàng Đăng hít một hơi cố lấy lại tinh thần. Khuôn mặt Hoàng Quỳnh đột ngột cứng lại, bàn tay đang buông thõng của cô siết lại thành nắm đấm. Đến đúng lúc ư? giá như trước đây cũng thế. -“Ừ”- cô khẽ nghiến răng ngăn dòng chảy của quá khứ-“ vẫn có cách giải quyết hiệu quả hơn”-cô mỉm cười nhạt nhẽo, một nụ cười giả tạo không hơn không kém. Vì thật ra…. Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu như cô thật sự đúng lúc. Bên bể bơi, Phong Hoàng Đăng vẫn đứng nguyên tạc tượng, nói vọng lại: -“Anh nghe nói, Lâm Hoàng Huy sắp về nước”. Phía sau anh, Phong Hoàng Quỳnh nhếch môi cười nửa miệng, vẻ mặt lại trở về nét lạnh lùng cố hữu, sau ít phút lơ đãng với quá khứ. Lâm….Hoàng….Huy…. -“Em cũng vừa biết hồi chiều” Đêm chuyển mình… Chút khí lạnh của đất trời xuyên thấm vào hai cơ thể đang đứng im lìm giữa khu vườn ngập đầy ánh trăng giữa tháng. Theo nhịp thở của thời gian…. Những nụ hoa cựa mình xòe cánh…. Mùi hồng dại man mác khắp không gian.