Ánh mắt Sở Hình lạnh lẽo, thần sắc cũng thay đổi hoàn toàn. Quả nhiên An Vương biết được không ít chuyện, xem ra gã tới đây cũng chẳng có thiện ý gì, âm thanh Sở Hình nhàn nhạt, đuôi lông mày nhướn lên, nói: “Sống thì sao, mà chết thì sao? Điện hạ rời khỏi kinh thành nhiều năm, không nghĩ tới ngài vẫn còn quan tâm tới chuyện của kinh thành như vậy đấy.” Cảnh Hành nhớ tới những lời Dương Hiền nói, lo lắng Cảnh Chiêu giờ này vẫn đang bị dằn vặt, lại thấy Sở Hình không coi ai ra gì, rốt cuộc cũng không đè được lửa giận ở đáy mắt, lạnh giọng nói: “Qủa nhiên lời đồn là không thể tin được! Cái gì mà Sở tướng quân là một đại anh hùng vì nước vì dân, bản vương thấy những lời ấy là hoàn toàn sai lầm, Sở tướng quân là một người ngang ngược có dã tâm, lòng dạ nham hiểm đại nghịch bất đạo như vậy, lẽ nào còn sợ miệng lưỡi của thiên hạ hay sao?” Sở Hình cười xì một tiếng, ý tứ sâu xa nhìn Cảnh Hành, “Vậy An Vương điện hạ thì sao? Hiện tại ngài xuất hiện ở đây, cũng dám nói bản thân không thẹn với lương tâm sao, thật sự chỉ là vì nhớ bệ hạ thôi ư?” Y sớm đã nghe chuyện sau khi Cảnh Hành nâng đỡ Cảnh Chiêu lên nắm quyền liền bị một cước đá văng, kế đó liền an phận thủ thường nhiều năm, vậy mà hôn quân vừa gặp chuyện liền lập tức xông tới, nói không chừng trong lòng vẫn luôn có mưu đồ, như vậy thì có gì khác y chứ? Lồng ngực Cảnh Hành hơi chập trùng một chút, nhớ… Gã đâu chỉ bây giờ mới nhớ, gã đã nhớ rất nhiều năm rồi! Nhưng mà gã vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tý không muốn người kia bị oan ức, vậy mà giờ đây đối phương lại rơi vào trong tay của cái tên loạn thần tặc tử này! Hai mắt gã nhìn thẳng Sở Hình, nói: “Bản vương đương nhiên không thẹn với lương tâm!” Sở Hình cười lạnh một tiếng: “Điện hạ vẫn là trở về đi, hiện tại bệ hạ sẽ không muốn gặp ngài đâu.” Cảnh Hành buông ống tay áo đã siết chặt nắm đấm, gã một mình trở về sớm nhất có thể để cứu Cảnh Chiêu ra, làm sao có thể dễ dàng rời đi được? Nếu không phải hiện tại hoàng cung đều bị Sở Hình nắm giữ, sống chết của Cảnh Chiêu cũng bị nghịch tặc này khống chế, gã đã muốn gϊếŧ Sở Hình rồi, làm gì có thời gian ở đây để khuyên nhủ y kia chứ?! Cảnh Hành hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, âm thanh thâm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sở Hình, “Bản vương hi vọng Sở tướng quân có thể đi gặp một người.” Sở Hình cười cười, ngữ khí lãnh đạm, “Ồ? Sao thần phải đi gặp chứ?” Cảnh Hành nói: “Chuyện này liên quan tới sống chết của Trần Diễm, lẽ nào Sở tướng quân không muốn biết chân tướng sao?” Ánh mắt Sở Hình lạnh lùng, “Trần Diễm là chết ở trong tay của hôn quân, chuyện này một chút cũng không thể nghi ngờ! Nếu điện hạ muốn nói về chuyện này, thần thấy cũng không cần phải tốn công sức nữa đâu.” Cảnh Hành lạnh lùng nhìn y, “Tướng quân đã chắc chắn như vậy, thì tại sao lại không thử nghe một chút? Lỡ như cái chết của Trần Diễm có điều gì đó bất thường, ngươi liền cam tâm buông tha kẻ cầm đầu, bị người khác đùa bỡn ở trong lòng bàn tay sao?” Ánh mắt Sở Hình thay đổi, thoạt nhìn như không tin, nhưng nội tâm thật ra cũng không chắc chắn như vậy, trên thực tế, những lời mà Cảnh Hành nói khiến y động tâm. Nếu như… Cái chết của Trần Diễm thật sự là có gì đó bất thường… Bỗng nhiên y không có cách nào khống chế mà hi vọng chuyện này không phải lỗi của Cảnh Chiêu, nếu là như vậy liền có thể tìm một cái cớ để tha thứ cho hắn… Y biết nếu mình đi cùng Cảnh Hành ra ngoài là chuyện rất mạo hiểm, thế nhưng… Y không muốn bỏ qua một cơ hội như vậy, cho dù chỉ là một chút hi vọng nhỏ nhoi mà thôi. Nửa ngày sau, Sở Hình mới chậm rãi gật đầu, nhíu mày nở nụ cười: “Nếu điện hạ đã nói như vậy, thì thần sẽ theo ý điện hạ mà đi một chuyến cũng chẳng sao cả.” Cảnh Hành biết Sở Hình cũng không hẳn tín nhiệm gã, vì lấy thành ý, liền mang y tới một mái đình trống trải, phóng tầm mắt nhìn bốn phía cũng không có mai phục. Sở Hình cùng Cảnh Hành đi vào, liền nhìn thấy trong đình có hai người đã chờ sẵn ở đó, vừa nhìn kỹ đối phương là ai, sắc mặt Sở Hình liền thay đổi! Người có khuôn mặt âm nhu đứng ở bên trong kia rõ ràng là thái giám Dương Hiền! Trong tay Dương Hiền còn mang theo một nam tử cả người đều bị trói chảy đầy máu tươi! Sở Hình vừa nhìn thấy Dương Hiền, trong mắt liền lộ ra sát ý lạnh lẽo, “Không nghĩ tới, ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta.” Y quay đầu nhìn về phía Cảnh Hành, âm thanh không hề có nhiệt độ: “Thần nghĩ rằng điện hạ là thật tâm mời thần tới đây, không biết ngài muốn diễn tiết mục gì đây?” An Vương và tâm phúc số một của hôn quân cùng cấu kết với nhau! Lẽ nào An Vương kỳ thật là người của hôn quân? Hôm nay dẫn y đến đây là có ý định mưu sát? Trong lòng Sở Hình đột nhiên sinh ra sát ý, ánh mắt nhìn về Cảnh Hành cũng không hề thiện chí chút nào! Muốn bắt y, làm sao có thể dễ dàng như vậy! Biểu tình Cảnh Hành bình tĩnh nhìn Sở Hình, nói: “Sao tướng quân nhìn người lại chỉ thích nhìn bề ngoài của họ vậy?” Sở Hình cười lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo đao xẹt ngang qua Dương Hiền, “Vậy điện hạ nói cho thần biết một chút, ngài và tên hoạn quan này liên kết với nhau là có ý gì?” Dương Hiền cũng dùng tầm mắt căm hận nhìn ngược trở lại, tay nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải bệ hạ còn đang nằm trong tay của tên nghịch tử này! Gã đã liều mạng cùng y đồng quy vu tận rồi! Cảnh Hành không trả lời vấn đề đó, ánh mắt gã dời tới trên người của nam tử bị trói kia, không nhanh không chậm nói: “Sở tướng quân có nhận ra người này không?” Sở Hình hơi nheo mắt lại, “Trước đây thần chưa từng gặp qua người này.” Cảnh Hành gật đầu, “Thì ra là như vậy, bất quá tuy rằng tướng quân không nhận ra gã, nhưng tên của đối phương hẳn là tướng quân đã từng nghe qua, gã tên là —— Biện Bôi.” Biểu tình Sở Hình hơi thay đổi. Cảnh Hành nói tiếp: “Gã là cháu ruột của Biện thái hậu, là tôn tử của Biện thái sư, Biện Bôi.” Ánh mắt Sở Hình rốt cuộc cũng không còn bình tĩnh được nữa, trầm giọng nói: “Thiên hạ đều biết Biện Bôi đã chết, gia tộc Biện thị đều chết ở trong tay của hôn quân!” Trong mắt Cảnh Hành ẩn ẩn mang them hận ý, lạnh giọng nói: “Nếu chết hết thì tốt rồi, nhưng cố tình lại sót lại cái tên này! Dương Hiền, đem gã tỉnh lại, chuyện còn lại liền để gã tự mình khai báo rõ ràng với Sở tướng quân!” Dương Hiền từ lâu đã không có nhẫn nại, năm ngón tay làm thành một chưởng đánh lên gáy của Biện Bôi, đối phương theo bản năng đau đến giật nảy lên một cái, sau đó chậm chạp tỉnh dậy. Biện Bôi nhìn Cảnh Hành một cái, lại nhìn Sở Hình, làm sao còn không rõ chuyện gì đang xảy ra? Một bên phun máu một bên cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha! Các người —— ha ha ha!” Dương Hiền đối với gã hận không thể gϊếŧ ngay tức khắc, âm thanh sắc bén nói: “Biện đại công tử, đem những chuyện ngươi nói với bọn ta cho Sở tướng quân biết, nếu có một chút sai sót, ta liền đem tư vị mà trước đó ngươi đã từng nếm trải thêm mười ngày mười đêm nữa.” Ánh mắt Biện Bôi lóe lên, sau một lát, đột nhiên nhìn về phía Sở Hình: “Sở tướng quân, hôn quân kia đã chết chưa? Ngươi gϊếŧ hắn rồi có đúng không?” Trong lòng Sở Hình giật mình, người này không chỉ biết y, còn biết những chuyện mà y làm, Sở Hình lập tức cảm thấy chuyện này quả thật rất kỳ quái! Biện Bôi nói tiếp: “Nếu như ngươi còn chưa gϊếŧ, vậy có thể gϊếŧ hắn nhanh hơn một chút không! Lấy tính cách có thù tất báo của tên hôn quân kia, khẳng định sẽ oán hận ngươi đến chết đi. Tựa như lúc trước hắn oán hận chúng ta vậy, ha ha ha ha… Nếu có thể, tướng quân nhất định phải gϊếŧ hắn, nếu không thì hắn chỉ cần một chút cơ hội thôi, liền sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Hắn nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!” Cảnh Hành và Dương Hiền nghe vậy liền hết sức giận dữ! Súc sinh này thật sự là có chết cũng không chịu hối cải! Dương Hiền dùng ngón tay điểm huyệt Biện Bôi, Biện Bôi lập tức lăn lộn ở trên mặt đất hét thảm lên! Gào lớn: “Các ngươi gϊếŧ ta đi, gϊếŧ ta đi!” Gã vừa gào lên vừa cười ha hả, “Ha ha ha ha… Các ngươi dằn vặt ta có ích gì, dù sao ta cũng là một phế nhân, chết rồi cũng có thể mang tên hôn quân kia chôn cùng, cũng không có thiệt thòi gì ——- a a a ha ha ha!” Một loại cảm giác khó nói xuất hiện ở trong lòng Sở Hình… Ánh mắt y lạnh băng, bỗng nhiên nói với Biện Bôi: “Ngươi lợi dụng ta?” Biện Bôi dùng ánh mắt châm chọc nhìn ba người, cười hì hì, “Thì sao chứ, mỗi người các ngươi đều tài ba như vậy, cuối cùng cũng không phải là bị phế vật mà các ngươi xem thường đũa giỡn ở trong tay hay sao! Ta chỉ mới gây xích mích có một chút thôi, các ngươi đã tự gϊếŧ lẫn nhau rồi, hôn quân kia nhất định đã chết rồi đi ha ha ha!” Ước chừng là biết mình không thể sống qua khỏi ngày hôm nay, Biện Bôi cũng không nhịn được đắc ý ở trong lòng, ánh mắt lộ ra thần sắc thâm độc, cười nói: “Trần Diễm kia là ta lén lút mang vào trong cung để làm thế thân cho một tên nam sủng khác của hôn quân! Trần Diễm vừa chết, Trần gia làm sao có thể nhịn được! Các gia tộc từ lâu đã bất mãn với hôn quân nhất định cũng sẽ tạo phản! Hắn gϊếŧ cô cô của ta, gϊếŧ cả nhà của ta thì sao chứ! Cuối cùng không phải cũng chỉ còn lại con đường chết sao, chỉ là một tên phế vật thấp hèn, cũng xứng làm hoàng đế! Ta nhổ vào!” Trong lòng Sở Hình tức giận, biểu tình trái lại càng thêm bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Trần Diễm là do ngươi đưa vào cung?” Biện Bôi cười ha ha, “Đúng vậy, Sở tướng quân, ta chính là giúp các ngươi một đại ân đó! Không phải ngươi đã sớm không ưa cái tên hôn quân kia rồi sao? Có chuyện này xúc tác, ngươi liền có thể quang minh chính đại khởi binh mưu phản rồi! Ha ha ha ha! Tên tiện chủng kia cũng có ngày hôm nay đơn thuần là do hắn tự gieo gió gặt bão, ta đây chẳng qua là khiến hắn chết nhanh hơn một chút mà thôi ha ha ha ha!” Gã tựa như đau đến sắp mất đi lý trí, ánh mắt lộ ra thần sắc hoài niệm, “Thật đáng tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy hắn chết như thế nào, ngươi có biết không… Ban đầu ở trong cung, hắn cũng chỉ là một món đồ chơi của bọn ta mà thôi…” Thần sắc Cảnh Hành thay đổi, lạnh lùng nói: “Gϊếŧ gã!” Không thể! Không thể để cho gã nói thêm điều gì nữa! Dương Hiền nghe vậy thần sắc cũng giận dữ! Trường kiếm từ lâu đã rời khỏi vỏ! Nhưng động tác của Sở Hình càng nhanh hơn, đem Dương Hiền chặn lại! Hôm nay y nhất định phải biết được chân tướng hoàn chỉnh! Biện Bôi nhìn biểu tình phẫn nộ của Dương Hiền, cười nói: “Cái tên phản đồ này đối với hắn cũng thật là đủ trung thành! Trước kia cô cô cũng không có bạc đãi ngươi, sao ngươi lại cứ trung thành với cái tên tiện chủng kia vậy? Còn giúp hắn đối phó với bọn ta, chẳng lẽ ngươi cũng bị cái tên tiện chủng kia hấp dẫn? Tư vị của thân thể hắn thế nào? Ngươi cũng không thể thượng hắn, làm sao mà chơi hắn?” Hai mắt Dương Hiền gần như là chảy ra máu, “Câm miệng!” Không cho nói! Không cho nói! Gã đã đáp ứng với bệ hạ! Cả đời này cũng sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng! Đây là lời cam kết của gã với bệ hạ! Biện Bôi nhìn bộ dáng phẫn nộ cực điểm của gã, trong lòng càng tăng thêm ác ý, “Không phải các ngươi muốn ta khai báo đàng HSo? Ta cái gì cũng khai báo ra hết còn chưa được à? Cũng để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút về tên hôn quân kia rốt cuộc là người như thế nào, hắn cho rằng sau khi làm hoàng đế liền gϊếŧ hết bọn ta là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Đúng rồi… Ta tự hào nhất chính là cái chuyện kia, tiện chủng kia bị nam nhân dạy dỗ tới mức bị ám ảnh, là một tên phế vật không thể nào cứng nổi ha ha ha, vì để cho hắn có nhi tử kế thừa ngôi vị, cô cô liền đem người đàn bà của ta phong làm hoàng hậu cho hắn. Hàng đêm ta liền ở trên long sàn của hắn, cùng hoàng hậu của hắn mây mây mưa mưa, còn để một nam nhân dạy dỗ hắn ở trên đất nhìn ta chơi hoàng hậu của hắn như thế nào! Ha ha ha mỗi lần nhớ tới ta đều thật kích động, thật sự là quá đủ! Chết rồi cũng thấy đủ ! ! !” Sở Hình nghe tới đó, cũng không còn duy trì nổi bình tĩnh, tâm thần bất ổn, bị Dương Hiền một kiếm chém vào cánh tay! Máu tươi bắn ra! Lưỡi kiếm đâm vào da thịt thật đau đớn, lại không thể sánh được với đau đớn ở trong lòng, thậm chí… Còn chết lặng. Một thanh âm ở trong đầu y không ngừng điên cuồng kêu gào, chuyện này không thể là thật được… Một thanh âm khác lại nói, tại sao không phải thật? Biện Bôi chết đến nơi rồi còn muốn nói láo sao? Đây chính là chân tướng mà gã muốn nói sao? Y chưa bao giờ từng hi vọng đến như vậy, hi vọng tất cả chuyện này đều không phải sự thật. Đây không phải là thứ mà y muốn biết, y thà rằng tên hôn quân kia là một tội nhân tội ác tày trời… Cũng không muốn nghe thấy một chân tướng như vậy. Y không tin! Dương Hiền nhìn về phía Biện Bôi, ánh mắt hận đến gần như tích ra được cả máu! Đây là lỗi của gã! Không ngờ lại để cho tên súc sinh này thoát chết còn để gã quay ngược lại hãm hại bệ hạ! Hôm nay tên súc sinh này lại ở trước mặt Sở Hình mà phanh phui hết thảy những chuyện năm đó, gã có chết cũng không hết tội! Nhưng trước khi chết cũng phải gϊếŧ tên nghiệt súc này! Đem bệ hạ cứu ra! Thừa dịp Sở Hình còn đang thất thần, Dương Hiền một kiếm chém tới yết hầu của Biện Bôi! Trong họng Biện Bội liền phát ra một tiếng, trước khi chết trên mặt vẫn là ý cười vặn vẹo! Cảnh Hành cố gắng đè nén phẫn nộ ở trong lòng, lạnh lùng nhìn Sở Hình nói: “Tuy rằng Biện Bôi đã chết, nhưng bản vương từ lâu đã lấy được khẩu cung của gã, hơn nữa còn bắt được đồng phạm của gã, những chuyện này liền giao lại cho tướng quân, tướng quân nhìn một chút liền biết chuyện của Trần Diễm không hề có nửa điểm giả tạo! Sở tướng quân, oan có đầu nợ có chủ, tuy rằng Trần Diễm chết ở trong hoàng cung, nhưng bệ hạ cũng không phải cố ý gây ra, mọi chuyện sai lầm đều tính lên hết trên người của bệ hạ, cũng không khỏi có chút không công bằng đi?” “Chỉ cần ngươi nguyện ý thả bệ hạ, rời khỏi kinh thành… Bản vương có thể thay bệ hạ đáp ứng ngươi, đặc xá cho tội đại nghịch bất đạo của ngươi.” Cảnh Hành biết đối với Sở Hình mà nói, chỉ dựa vào khuyên nhủ không thôi sẽ không có tác dụng, liền trầm giọng nói tiếp, “Trước khi bản vương vào kinh cũng đã phái người liên lạc với binh mã, bây giờ chắc chắn là đang trên đường đến kinh thành, nếu ngươi nguyện ý lùi một bước, việc này liền có thể dễ dàng giải quyết, ngươi đã được phong là Vương khác họ, có thể có mảnh đất thuộc về chính mình, làm vua một cõi không phải là càng ung dung tự tại hơn sao? Sở tướng quân bảo vệ quốc gia mười mấy năm, bản vương tin rằng trong lòng ngươi có chính nghĩa, khẳng định là không muốn nhìn thấy một màn sinh linh đồ thán đi? Hiện tại quay đầu vẫn còn kịp, hà tất vì chút tham niệm nhất thời liền khiến thiên hạ máu chảy thành sông, hủy diệt thanh danh của chính mình trong tích tắc chứ?!” Cảnh Hành nói lời này, xem như là có lý, tác động đến cảm xúc, khuyên nhủ về hướng có lợi, không cho phép người khác nghĩ nhiều hơn. Sở Hình bình tĩnh đứng ở đó, từ khi bị Dương Hiền chém một nhát, y liền bất động, giống như vì quá kinh sợ mà hoàn toàn quên mất phải phản ứng. Trong đầu của y đều tràn ngập những lời mà Biện Bôi vừa nói… Ác ngôn lạnh lẽo kia phảng phất như tiếng cười nhạo y, nện thẳng vào lòng y, cười nhạo y không biết gì cả, còn tự cho mình là chính nghĩa mà đi trừng phạt một người… Vốn đã bị thương tổn, thương tích đầy mình. Trường kiếm của y chạm đất, tay nắm thật chặt cán kiếm. Đúng thế… Hôn quân có lẽ có lỗi, thế nhưng… Y cũng có lỗi… Biện thị lại càng không thể tha thứ! Sự thật đều bị vô tình phá hủy, đúng thành sai, sai lại thành đúng… Kiên trì của y, niềm tin của y, phút chốc đều sụp đổ. Hồi sau, Sở Hình mới dời tầm mắt nhìn về phía An Vương. Những lời vừa nãy mà An Vương nói y đều nghe thấy hết, tại sao An Vương lại tận tâm tận lực vì hôn quân này đến vậy? Lúc trước An Vương giúp hôn quân diệt trừ Biện thị, chớp mắt liền bị đuổi ra ngoài, nhiều năm cũng không hề oán hận, hiện tại thấy hôn quân gặp nạn liền không màng đến nguy hiểm một thân một mình trở về… Là vì cái gì? Sở Hình bình tĩnh nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Ngươi yêu bệ hạ có đúng không?” Ngoài trừ cái này ra, y không nghĩ ra được lý do nào khác nữa, có thể khiến An Vương vì tên hôn quân kia mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Cảnh Hành nhìn y, ánh mắt thản nhiên, “Đúng vậy.” Tay Sở Hình đột nhiên siết chặt, y liếc mắt nhìn về phía thi thể ở trên đất, đột nhiên mất đi khí lực nói chuyện, trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Hắn vẫn còn sống.” Giờ phút này mới xem như là đang trả lời cho vấn đề ban đầu của Cảnh Hành. Đáy lòng Cảnh Hành rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, điều gã sợ nhất chính Cảnh Chiêu đã chết, như vậy cũng không còn cách nào cứu vãn được! Cũng may… Rốt cuộc cũng đuổi kịp! Gã nhìn bóng lưng rời đi của Sở Hình, nói: “Hi vọng tướng quân có thể cân nhắc những gì mà bản vương vừa nói, bản vương sẽ chờ tin vui của ngươi.” Bước chân Sở Hình hơi dừng lại một chút, âm thanh khàn đặc, “Được.” Cảnh Hành nhìn Sở Hình rời đi, thần sắc trong mắt liền thay đổi, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi! Nếu cứ vội vàng tên phản tặc này nhất định sẽ gϊếŧ bệ hạ, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Dương Hiền rất muốn đuổi theo, thế nhưng gã lại không dám chọc giận Sở Hình nữa, sợ sau khi Sở Hình trở về liền đem lửa giận phát tiết lên người của Cảnh Chiêu, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống! Thế nhưng cuối cùng lại không thể nhịn được bi phẫn ở trong lòng, nâng kiếm lên ở trên thi thể Biện Bội khoét ra trăm ngàn lỗ thủng mới chịu thôi! Cảnh Hành thấy gã như thế chỉ thở dài một hơi, “Đi thôi.” Gã chỉ hy vọng Sở Hình có thể suy nghĩ thật kỹ về lời đề nghị vừa rồi của gã… Nhưng trong lòng Cảnh Hành kỳ thật cũng không có bao nhiêu chắc chắn, đúng như Biện Bôi nói, cừu hận giữa Sở Hình và Cảnh Chiêu đã không có cách nào có thể phá giải được, rơi vào tình huống này, muốn một tên phản tặc có thể chủ động rút lui, sợ là còn khó hơn lên trời. Nếu Sở Hình gϊếŧ Cảnh Chiêu, gã sẽ không tiếc bất cứ thứ gì mà bắt y phải trả một cái giá thật đắt! Sở Hình trở lại trong cung, thủ hạ của y vừa nhìn thấy cánh tay đẫm máu của y, kinh hãi đến biến sắc, lẽ nào tướng quân bị An Vương phục kích? Tức giận nói: “Tướng quân! Có cần chúng thần đi gϊếŧ An Vương không?” Trong mắt Sở Hình lóe lên một tia ảm đạm, nói: “Không cần.” Rất nhanh thái y cũng chạy tới, thương tổn của Sở Hình cũng không nặng, mất máu không nhiều, xử lý đơn giản một chút liền xong. Sở Hình cũng không có tới chỗ của Tạ Hà, y bỗng nhiên có chút sợ sệt khi phải đối mặt với đối phương. Cho dù làm một tên loạn thần tặc tử, nhưng y vẫn cho rằng hành động của bản thân là không thẹn với lương tâm, cho dù cuối cùng lại động tâm với hắn, nhưng y cũng chẳng có bao nhiêu hối hận cả, dù sao cũng chỉ là một tên tội nhân mà thôi… Y căn bản không nên yêu, yêu thích mới chính là sai lầm. Thế nhưng hiện tại, tất cả những thứ này đều không kiêng dè gì mà cười nhạo y!.