Nghịch chuyển thiên mệnh
Chương 1 : Sự thật
"Thủy Nhi à,sống tốt nhé. Ta xin nàng hãy luôn nhớ rằng:Có một kẻ từng yêu nàng,giống như sinh mệnh của hắn."Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu Hạ Vi Thủy làm nàng tỉnh giấc. Tựa đầu vào thành giường,nhẹ nhàng quệt đi mồ hôi còn đang lăn dài trên trán,nàng mơ hồ nhớ lại cái chết của hắn,lòng ngực lại trở nên khó chịu,ẩn ẩn đau đớn. Lăng Phi Vân-tên của hắn,cũng là cái tên do chính nàng đặt cho hắn. Hắn là người thân duy nhất của nàng,là người đã luôn ở bên cạnh chăm lo và bảo vệ cho nàng. Hắn thật yêu nàng,yêu đến mức cả mạng sống của chính mình cũng sẵn sàng giao cho nàng định đoạt mà không hề than trách. Nàng từng nói nàng không yêu hắn,nàng chỉ xem hắn như đệ đệ của mình mà đối đãi,nàng từng cho hắn thấy nàng thật hạnh phúc dù không có hắn bên cạnh để không phải nhìn khuôn mặt ưu thương của hắn khi nàng ở bên cạnh người khác. Vậy mà,đến thời khắc cuối cùng,hắn vẫn yêu nàng,giống như chính sinh mệnh của hắn. Nàng vuốt vuốt ngực,cười khổ một tiếng. Ra là không chỉ hắn yêu nàng,mà cả nàng cũng yêu hắn không biết từ khi nào,vậy nàng vẫn cố chấp cho rằng đó chỉ là biết ơn,là cảm động trước những gì hắn mang đến cho nàng. Nàng quả thật là một kẻ ngu ngốc!
Đã hơn một khắc trôi qua,nàng vẫn thủy chung dựa đầu vào thành giường,đôi mắt mơ màng như chứa một tầng sương mù. Nàng không muốn ngủ mà cũng không thể ngủ được nữa. Mỗi khi chuyển bị nhắm mắt thì giọng nói của hắn lại vang lên trong đầu nàng,cái giọng nói đầu thê lương cùng đau khổ,làm cho lòng ngực nàng không chịu được mà nhức nhối,nước mắt không kìm được mà tuôn ra. Chợt nàng mở to mắt,nhìn những ánh lửa màu đỏ cam đang nhanh chóng tiến về phía mình,không khí trong phòng cũng từ đó mà tăng lên.
Cháy! Phòng của nàng cư nhiên đang cháy!
Nàng mở to mắt,cố gắng tìm đường thoát ra,chợt bên ngoài vang bên tiếng cười thật lớn:
"Hạ Vi Thủy,quả nhiên ông trời có mắt,bổn cung đã có thể sớm nhìn thấy ngày hôm nay."
Hạ Vi Thủy khựng lại,tròng mắt đen láy thoáng hiện ra một tia kinh ngạc. Giọng nói kia,không phải là của Mộ Dung Hoa-Người tỉ muội kết nghĩa yêu quý của nàng sao? Sao nàng ta lại có thể là người phóng hỏa,đốt phòng nàng? Hạ Vi Thủy còn đang rối rắn trong câu hỏi của chính mình,bên ngoài Mộ Dung Hoa giọng nói lại vang lên đầy hả hê:
"Ha ha Hạ Vi Thuỷ,có lẽ ngươi sẽ rất thắc mắc vì sao mình lại trở thành một cái xác chết cháy đen trước ngày đăng cơ làm hoàng hậu Lăng Nguyệt quốc đúng không? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết hai bí mật trước nhé."
Hạ Vi Thuỷ sững người,bí mật sao? Mộ Dung Hoa lại có bí mật gì dấu nàng cho đến tận bây giờ?
"Bí mật thứ nhất,là cái chết của đệ đệ yêu quý ngươi-Lăng Phi Vân. Haha,ngươi nghĩ một kẻ võ công cao cường như Lăng Phi Vân lại có thể chết chỉ vì mấy cái mũi tên thôi sao? Đúng là ngu ngốc. Chẳng qua,trước đó ta đã cho hắn sử dụng một độc dược không màu không vị,chỉ cần bị thương,độc tính sẽ bùng phát,ngay tức khắc giết chết người bị độc. Chẳng qua,để một kẻ như Lăng Phi Vân bị thương có hơi khó,vậy là ta đành phải hi sinh môt chút,mang chính mình qua chỗ đó,để ngươi lao ra cứu ta rồi tránh không kịp tên,như vậy là tên Lăng Phi Vân đó có thể tự nguyện lao ra đỡ cho ngươi rồi. Nhưng mà,cũng không thể trách ta được,đều là do ngươi ngu ngốc,tình nguyện cứu ta thôi. Hahaha."
Hạ Vi Thuỷ tròng mắt cứng đờ,trừng lớn,hai chân thay vì vừa nãy tìm cách chạy trốn giờ lại như vô lực khuỵ xuống sàn nhà nóng rực. Nàng nhếch khéo môi tức cười một tiếng. Ra là vậy,hoá ra là như vậy. Phi Vân của nàng,đệ đệ cũng là người nàng yêu thương nhất bị nàng giáng tiếp giết chết,tức cười hơn là kẻ chủ mưu lại là tỉ tỉ yêu thương của nàng.
Thật sự là tức cười chết đi được mà!
"Còn điều bí mật thứ hai"
Mộ Dung Hoa ngưng lại một chút,trong mắt hiện lên mỉa mai cùng thoả mãn,sen lẫn vào đó là một tia đố kị và thống hận khôn siết. Nàng ta lại nói tiếp:
"Bí mật thứ hai,là Phi ca ca. Hạ Vi Thuỷ a Hạ Vi Thuỷ,ngươi nghĩ Hàn ca ca thực sự thích một kẻ như ngươi? Phi phi,ta phi. Nam tử hán đại trượng phu,kẻ nào mà chẳng thích nữ nhân của mình rụt rè nép sau lưng để mình bảo vệ,làm gì có ai thích một kẻ cường đại,đem lấn áp hết thẩy mọi thứ như ngươi? Nói cho ngươi biết,người Hàn ca ca thực sự thích là ta,người xứng đáng với hậu vị Lăng Nguyệt quốc cũng là ta,viễn viễn sẽ không phải một người như ngươi."
Hạ Vi Thuỷ tâm tư triệt để đã bị Mộ Dung Hoa làm cho kích động,trong đầu nàng giờ trống rỗng,từng kí ức tựa thước phim quay chậm chiếu trong đầu làm nàng thống hận cứ như vậy mà tăng thêm. Nàng Hạ Vi Thuỷ,một đời nữ hiệp hảo hán không kém gì bậc nam nhi,nắm giữ trong tay Phong Tinh các cùng Huyết Vũ các,cả đời oanh oanh liệt liệt,cuối cùng chết cháy trong chính ngọn lửa từ tay tỉ tỉ mình. Nàng Hạ Vi Thuỷ một đời nữ nhi,nguyện giúp kẻ đó,một hoàng tử thất sủng từ từ bước lên ngôi vị hoàng đế,cuối cùng thời khắc,lại mới nhận ra ngay từ đầu hắn căn bản không xem nàng như nữ nhân của mình mà là một công cụ,một công cụ vô cùng hữu ích cho viếc lên ngôi,đến khi việc đã hoàn liền đem đi vứt. Thuỷ Nguyệt cung của nàng cháy,lửa đã lớn như vậy,sao không có ai dập? Còn cả nha đầu Tiểu Thu nữa,đâu hết cả rồi?
"Haha,cứ ở trong đó mà chờ mong cho đến lúc lửa thiêu rụi ngươi đi Hạ Vi Thuỷ,vì Hàn ca ca sẽ không đến đây đâu. Nếu đến giờ ngươi vẫn còn không nhận ra thì thực hổ với cái danh các chủ Phong Tinh cùng Huyết Vũ các đấy. Đúng thế,Hàn ca ca người chưa từng yêu ngươi,chỉ vì các danh xưng các chủ của ngươi nên người mới nói ta uỷ khuất chút đem cái danh nữ nhân của người tạm thời gắn lên người ngươi. Các chủ Phong Tinh các,Huyết Vũ các-Hạ Vi Thuỷ luyện công quá mức,tẩu hoả nhập ma,tự mình thiêu chính mình trong biển lửa. Hoàng đế tiếc thương vô cùng,đem di nguyện cuối cùng của nàng là lặp Mộ Dung Hoa tỉ tỉ nàng làm hậu,thay nàng quản lí hai các Phong Tinh và Huyết Vũ,còn kịch bản nào hay hơn nữa chứ?"
Ra thế,hoá ra sự thật là thế,Hạ Vi Thuỷ như muốn gào lên khi nghe Mộ Dung Hoa nói. Người ta nói sự thật mất lòng quả không sai,một người là tỉ tỉ mà nàng hết lòng bảo hộ sau lưng,quan tâm lo lắng hết mực;người còn lại là nam nhân mà nàng từng yêu nhất,từng nguyện dùng tất cả sức lực đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế,rốt cuộc tất cả như những điều đó,đều là nói dối.
Hạ Vi Thuỷ cười lớn,tiếng cười mang đầy thê lương cùng điên cuồng vang ra khắp hoàng cung,đánh thức giấc ngủ của một số người. Mộ Dung Hoa hơi lùi lại,tức giận thần chửi rủa Hạ Vi Thuỷ là kẻ điên. Còn Hạ Vi Thuỷ,nàng không quan tâm Mộ Dung Hoa nghĩ về mình ra sao. Nàng chỉ muốn cười thật lớn,cười vì mình ngu muội không biết phán biệt đúng sai,đi nghe lờn Mộ Dung Hoa,cười vì mình ngốc nghếch đem đệ đẹ Lăng Phi Vân yêu quý giáng tiếp giết hại,cười vì mình ngây ngô không bảo vệ được Tiểu Thu khỏi tỉ tỉ "yêu thương" của mình:
"Haha,Mộ Dung Hoa,ngươi hảo lắm! Hạ Vi Thuỷ này một đời đầu đội trời chân đạp đất,lại chết cháy trong tay ngươi,xem ủ mưu tính kế của ngươi cũng giỏi lắm. Chỉ tiếc là ta cũng chỉ được chứng kiến ngươi ủ mưu hại người đến bây giờ thôi. Tỉ tỉ,thực ra ta không hận ngươi và Sở Hàn chút nào,bởi vì loại người như hai ngươi,đến cả hận trong lòng ta cũng không xứng,vậy nên ngươi không cần lo lắng mình sẽ bị ta trả thù,cứ việc kê cao gối mà ngủ ngon đi,bất quá,ta sẽ thương xuyên về thăm ngươi. Hahaha."
Trong màn đêm đen,ngọn lửa Thuỷ Nguyệt cung cứ như thế mà lan rộng,thiêu cháy cả một hậu cung điện rộng lớn. Giữa ngọn lửa đỏ rực,một giọng hát truyền ra,vang vọng khắp nơi trong kinh thành. Giọng hát buồn thăm thẳm cùng bài hát thê lương đó,đã ám ảnh rất nhiều người trong hoàng cung Lăng Nguyệt quốc cho đến tận đời sao
Vấn thế gian tình thị hà vật?
Trực giáo sinh tử,tương hứa
Thiên Nam,địa Bắc song phi khách
Lão sí kỉ hồi hàn thử
Hoan lạc thú,ly biệt khổ
Tửu trung,canh hữa si nhi nữ
Quân ưng hữu ngự,miểu vạn lý tằng vân
Thiên sơn mộ tuyết,chỉ ánh hướng thuỳ khứ...
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
57 chương
27 chương
109 chương
56 chương
92 chương
439 chương
24 chương
53 chương