Công cuộc chiếm đoạt tình yêu của thần mặt trời
Chương 7 : Số mệnh xoay vần
Bước sang thế kỷ XXI, người ta dần ít tin vào những chuyện thần thoại. Những vị thần dường như chỉ còn xuất hiện trên màn ảnh.
Vậy nhưng, người trần gian chúng ta quên rằng, những người với danh xưng là THẦN – là những kẻ BẤT TỬ.
Ngàn năm qua đi, mặc cho những biến động của trần gian, đỉnh Olympus vẫn luôn ngập trong ánh dương, mờ trong mây phủ. Đó vẫn là nơi ngự trị của 12 vị thần tối cao. Và mặc kệ những thay đổi chóng mặt dưới hạ giới, các vị thần vẫn luôn tiếp nối những công việc thường ngày của mình. Trong đó có cả những cuộc tình vốn dĩ không nên tồn tại.
Vài thiên niên kỷ qua đi, thần Mặt Trời của chúng ta vẫn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm vị hôn thê của mình.
Chàng đã từng náo loạn âm phủ của Hades để tìm được linh hồn Daphne, nhưng Daphne không chết. Linh hồn của nàng không nằm trong tay Hades.
Chàng thậm chí đã liều mình tìm đến những nữ thần Moirai cai quản số mệnh để tìm kiếm chuyển kiếp của Daphne, nhưng những thứ chàng nhìn thấy chỉ là một mớ dây số mệnh buộc được buộc với nhau, cùng lời nói dửng dung:
“Nàng vẫn ở ngoài kia, trong biển người mênh mông dưới trần gian. Có tìm được nàng hay không còn phải tùy vào bản lĩnh và tình yêu của thần Mặt Trời nhà ngươi!”
Cho tới bây giờ, vị thần si tình ấy vẫn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm. Chàng xuống trần dưới lốt một người thanh niên với mái tóc vàng cùng khuôn mặt tuyệt đẹp. Chàng lang thang khắp các xứ sở, hòa mình vào vòng quay sinh – lão – bệnh – tử của loài người chỉ để tìm kiếm bóng hình của người con gái ấy!
Thoắt cái đã ngàn năm! Cho tới giờ, Apollo vẫn chưa tìm được nàng. Và chàng vẫn không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm, tìm kiếm cho tới tận ngày hôm nay.
Trong những đêm dài cô độc, lặng lẽ ngắm chiếc vòng nguyệt quế trong tay, Apollo vẫn thường tự nhủ:
“Chỉ cần có thể tìm được nàng, ta sẽ dùng cả cuộc đời ta để bù đắp cho nàng. Chỉ cần có thể tìm được nàng, ta sẽ không bao giờ để nàng rời đi nữa. Chỉ cần có thể tìm được nàng,…Daphne!” Mỗi lần như vậy, đôi môi Apollo lại áp vào từng chiếc lá nguyệt quế. Nỗi nhung nhớ của chàng, có lẽ còn nhiều hơn mây trên đỉnh Olympus, còn sâu nặng hơn đại dương của Poseidon.
Cuối cùng, những nữ thần Moirai cũng đã thương xót cho vị thần Mặt Trời si tình ấy.
---
Thế kỷ XXI.
Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh (RAM) là cái nôi đào tạo của không ít thiên tài âm nhạc trên thế giới. Những tòa nhà với phong cách cổ điển xa hoa là nơi học tập của hàng ngàn sinh viên với đủ mọi quốc tịch trên thế giới. Dù đến từ những phương trời khác nhau, nhưng những sinh viên ở đây đều là những hạt giống quý trong giới âm nhạc.
Lúc này đây, trong phòng đọc sách trong khuôn viên của Học viện Âm nhạc…
“Đỗ Phồn, cậu lại đang đọc thần thoại Hy Lạp ư? Người phương Đông các cậu thật kỳ lạ!” Cô bạn người Anh vừa nói vừa vỗ vai cô bé tên “Đỗ Phồn” đang cúi đầu đọc sách.
“Tôi cũng có một nửa dòng máu Hy Lạp mà!” Cô gái ngẩng đầu. Mái tóc dài vàng óng được vén ra sau tai. Cô gái có khuôn mặt nửa Âu Á, với đôi mắt đen huyền, làn da trắng mỏng manh, cùng đôi môi đỏ mọng như màu quả oliu. Một sắc đẹp vừa dịu dàng vừa thanh thoát, tựa như một khối pha lê trong suốt dễ vỡ.
“Tôi bảo cậu nghe! Cậu có thể dùng cái tên tiếng Anh của mình được không? Để phát âm được hai chữ “Đỗ Phồn” tên cậu, tôi đã phải uốn lưỡi tập mất mấy tối đó!” Cô bạn người Anh than thở.
Đỗ Phồn mỉm cười nói:
“Cái tên của mỗi người nhiều khi quyết định số mệnh của người đó. Không thể tùy tiện nói đổi là đổi.”
“Người phương Đông các cậu nhiều khi thật thần bí. Vậy cậu nói xem, số mệnh của cậu là gì?”
“Số phận của tôi…” Câu nói còn chưa dứt, tiếng chuông vào lớp đã reo lên.
“Đi thôi. Tiết Lịch sử âm nhạc phương Tây này không thể tới trễ đâu.” Bỏ qua câu chuyện về số mệnh còn dang dở, Đỗ Phồn đã nhanh chóng đeo ba lô chạy về phía giảng đường.
Có lẽ vì vội vã, tới chỗ rẽ phía hành lang, cô va phải một người. Chiếc túi trong tay anh ta rơi xuống đất. Rối rít xin lỗi, Daphne cúi xuống nhặt những đồ vật bị rơi ra từ chiếc túi của người nọ.
Bỗng nhiên, tay cô chạm phải thứ gì đó thô nhám. Nhìn kỹ vật trong tay mình, cô mới nhận ra đó là một chiếc vòng nguyệt quế. Nhưng ai lại giữ thứ này cơ chứ?
Ngập ngừng ngẩng mặt, Đỗ Phồn mới nhận ra người mà mình va phải là một chàng trai. Một chàng trai tóc vàng với khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Xung quanh anh như tỏa ra ánh hào quang lấp lánh. Trên người anh tỏa ra hương thơm của nắng, của gió…Trông anh giống như…một vị thần!
Sững sờ vài giây trước vẻ đẹp lấp lánh ấy, Đỗ Phồn mới nhận ra mình luống cuống. Cô chìa chiếc vòng nguyệt quế về phía chàng trai, cất tiếng:
“Xin lỗi anh, nhưng vật này có phải của anh không?”
“Là của tôi.” Đôi môi đỏ rực của chàng trai nở một nụ cười nhàn nhạt.
Apollo đưa tay cầm lấy chiếc vòng nguyệt quế. Ngón tay của chàng như vô tình lướt qua bàn tay trắng ngần của cô gái trước mắt. Cái chạm tay ấy bất giác khiến trái tim Đỗ Phồn dâng lên một nhịp. Từ sâu thẳm tiềm thức cửa cô, có thứ gì đó vừa lóe lên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Cảm ơn cô!” Chàng trai tóc vàng mỉm cười càng sâu. “Và hẹn gặp lại.”
Cho tới khi mùi hương của nắng gió không còn trong không gian nữa, tiếng nói của chàng trai ấy vẫn cứ văng vẳng bên tai Đỗ Phồn…thấp thoáng giống như một tiếng vui mừng, lại vừa như một lời cảnh báo.
“Có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi!” Đỗ Phồn lắc đầu, chạy nhanh về phía lớp học.
---
“Xin chào các em, hôm nay tôi có một tin mới cho các em.”
Trước giờ Lịch sử Âm nhạc Phương Tây, giáo viên chủ nhiệm cả năm không thấy mặt của lớp bỗng dung xuất hiện với nụ cười rạng rỡ như bắt được vàng.
“Từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ có giáo viên mới đảm nhiệm môn Lịch sử Âm nhạc Phương Tây. Đó là thầy…”
“Apollo!”
Thầy giáo chủ nhiệm vừa dứt lời cũng là lúc cánh cửa lớp học bị đẩy ra. Một chàng trai cao lớn, với mái tóc vàng lấp lánh cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng bước vào. Trong phút chốc, cả lớp chìm trong im lặng. Không gian chỉ còn lại từng tiếng bước chân lạnh lùng, dứt khoát của người thầy giáo mới.
“Xin chào các em, tôi là giáo viên mới đảm nhiệm môn Lịch sử Âm nhạc Phương Tây. Tôi tên Apollo, người gốc Hy Lạp.” Thứ tiếng Anh chuẩn mực được cất lên với giọng điệu thanh trong lạnh lùng của vị thầy mới đến.
“Cạch!” Chiếc bút trong tay Đỗ Phồn rơi xuống sàn. Apollo hướng mắt về phía cô, nụ cười trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh càng nở rộ. Trông có chút…hơi đáng sợ…
“Được rồi! Tôi sẽ để các em giao lưu với thầy giáo mới!” Thầy chủ nhiệm nói lời tạm biệt.
Lúc thầy chủ nhiệm bước ra khỏi cửa, không khí trong lớp như vỡ òa! Đám con gái phương Tây bạo dạn nhao nhao lên đặt những câu hỏi cho người giáo viên mới.
“Thầy ơi, thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“25.” Apollo nhàn nhạt trả lời.
“Thầy ơi, thầy đã có gia đình chưa?”
“Tôi vẫn đang đi tìm người vợ đã biến mất của mình.”
Liệu có phải ảo giác không? Tại sao khi thầy giáo trả lời câu hỏi ấy, Đỗ Phồn lại cảm thấy ánh mắt của anh như lướt về phía mình?
“Vợ thầy sao lại biến mất?”
“Cô ấy bỏ trốn!”
Như tưởng đó là một trò đùa, cả lớp ồ lên cười ngặt nghẽo.
“Thầy ơi, thầy biết tiếng Hy Lạp đúng không. Tên của em trong tiếng Hy Lạp đọc là gì?”
Như gặp phải chủ đề thú vị, lũ sinh viên nhao nhao lên hỏi Apollo về cái tên tiếng Hy Lạp của mình.
Không ngại ngần, Apollo cầm danh sách đọc tên từng người bằng tiếng Hy Lạp.
“Số 26, Đỗ Phồn…Tên tiếng Hy Lạp của em là…Daphne!”
Đỗ Phồn cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của Apollo nhìn người khác vốn lạnh nhạt, nhưng hướng tới cô thì lại trở nên nóng rực đầy ẩn ý.
Daphne? Không thể nào!
Người khác không đọc thần thoại Hy Lạp sẽ không biết. Nhưng với một người mang nửa dòng máu Hy Lạp như Đỗ Phồn, thì cái tên ấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Daphne? Đó chẳng phải…chẳng phải là tiên nữ mà thần Mặt Trời Apollo si mê điên cuồng, tới nỗi nàng ta phải hóa thành cây nguyệt quế hay sao?
Vị thầy giáo mới tên là Apollo. Tên tiếng Hy Lạp của cô lại là Daphne. Cả hai cùng là người gốc Hy Lạp…Không có chuyện trùng hợp đến vậy chứ?
Ngay lúc đó, Đỗ Phồn như có dự cảm không lành! Sự xuất hiện của vị thầy giáo cùng những sự trùng hợp này, liệu có liên quan gì tới số mệnh được định sẵn là sẽ không yên ổn của cô hay không?
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
112 chương
8 chương
505 chương
20 chương