Công cuộc chiếm đoạt tình yêu của thần mặt trời
Chương 8 : Điềm báo
Ngày đầu tiên Apollo “ghé thăm” Đỗ Phồn, cuộc sống của cô bỗng nhiên nảy sinh rất nhiều điều kỳ lạ.
Bố mẹ đều ở Hy Lạp, một mình cô lang thang trên đất nước xa lạ này. Vậy nhưng hai năm qua cuộc sống của Đỗ Phồn vốn không có gì kỳ lạ hay xáo trộn. Cô thuê căn phòng trên tầng hai của một ngôi nhà cổ ba tầng nằm gần trường.
Ngôi nhà năm xưa vốn là một tòa nghỉ dưỡng của quý tộc Anh từ những năm trước thế chiến. Những bức tường sáp ong bên ngoài ngôi nhà đã nhuốm màu cổ kính. Những dây leo của cây trường xuân từ ban công căn phòng của Đỗ Phồn tỏa xuống bao phủ lấy mặt trước của ngôi nhà bằng một màu xanh mướt, chỉ chừa lại cánh cửa gỗ ra vào. Người lãng mạn nhìn thấy nơi ở của Đỗ Phồn thì gọi đó như ngôi nhà cổ tích. Còn đa số những người khác lại cho rằng ngôi nhà mang một không khí kfy dị…giống như…cổng vào của một thế giới u tối.
Đỗ Phồn vốn không phải là người quan tâm tới mấy lời bình luận ấy. Căn nhà được một người bạn Hy Lạp của bố cô giới thiệu. Giá thuê rất phải chăng. Bên trong tiện nghi lại đầy đủ. Có lò sưởi, có ban công,…thi thoảng những pho tượng cổ, những bức họa mẫu từ rất xưa đều khiến người ta cảm thấy như lạc vào không gian cổ xưa, trầm mặc của Paris.
Cuộc sống thường nhật của Đỗ Phồn hai năm qua vô cùng lặng lẽ. Trường học, nhà, và thư viện là những địa chỉ quen thuộc của cô. Học viện Âm nhạc Hoàng gia vốn rất nghiêm khắc, gần như hôm nào cũng phải tám, chin giờ tới cô mới có thể trở về nhà.
Điều ngạc nhiên là Đỗ Phồn không có bạn trai. Cô để ý rằng từ nhỏ tới giờ, những chàng trai có mục đích tiếp cận cô đều gặp phải chuyện xui xẻo.
Hồi cô học tiểu học, có cậu bạn cùng lớp tặng hoa cho cô, hôm sau nghe nói cậu ta bị bỏng nửa người, nguyên nhân không rõ.
Cấp 2, cũng có người tán tỉnh cô nhưng không thành. Một thời gian sau, Đỗ Phồn nghe nói cậu ta suýt bị chết đuối mấy lần.
Tới cấp 3, dù cô đã trở thành một thiếu nữ rất sinh đẹp, nhưng tiếng xấu vốn dĩ đồn xa. Chẳng có bất cứ một chàng trai nào dám tới gần Đỗ Phồn, tránh cô như thể tránh tai họa.
“Giống như bị nguyền rủa vậy.” Đỗ Phồn đã nghĩ như vậy. Vì thế để tránh mang lại xui xẻo cho người khác, lên đại học, dù sống giữa một thành phố phồn hoa và đầy sức hút như Paris, cô lại luôn cố làm mình trở nên nhạt nhòa. Từ chối mọi lời rủ rê, lao đầu vào việc học,…Vì thế mà tới giờ cô vẫn là một “quý cô độc thân quyến rũ” – đó là biệt danh mà cô bạn người Anh thân thiết đặt cho cô.
Thế nhưng gần đây, Đỗ Phồn ngày càng cảm thấy cuộc sống của mình gặp phải nhiều điều kỳ lạ.
Dù ở trường, ở nhà, hay trên phố, chỉ cần cô đi một mình, thì Đỗ Phồn luôn cảm thấy sau lưng mình có ánh mắt nóng rực luôn chăm chú nhìn theo. Đi tới những quãng vắng, thi thoảng cô nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đằng sau mình. Mỗi lần như vậy, Đỗ Phồn đều cố gắng quay đầu thật nhanh. Nhưng những gì cô nhìn thấy đằng sau lưng lại luôn là một khoảng không gian lạnh lẽo vắng ngắt.
Những đêm gần đây, Đỗ Phồn luôn ngủ không được ngon. Những giấc mộng quái dị cứ đeo bám cô. Trong mơ, Đỗ Phồn thấy mình chìm dưới đáy biển, đứng trước một tòa cung điện đổ nát. Những giọng nói với những thanh điệu khác nhau cứ vang lên quanh cô:
““Trốn đi Daphne! Trốn thoát khỏi hẳn! Hắn mất lý trí rồi.”
“Trốn đi! Rồi ta sẽ đi tìm nàng!”
“Sinh linh trần gian không liên quan tới ta. Các ngươi sống chết thế nào cũng không liên quan tới ta. Ta chỉ cần nàng.”
“Cho dù nàng có là thứ gì, thì nàng vẫn mãi mãi phải ở bên cạnh ta, Daphne!”
Một giọng điệu vừa ấm áp vừa hiền hòa. Một thanh âm vừa lạnh lùng vừa độc đoán. Đỗ Phồn trong mơ như bị giằng co giữa những tiếng nói ấy. Cô ôm đầu, nhắm mắt, gương mặt đầy đau đớn.
“Làm ơn! Làm ơn để tôi yên!” Đỗ Phồn hét lên, bật dây.
Giấc mơ bao giờ cũng khiến cô tỉnh dậy trong hoảng hốt giữa đêm khuya. Và lần nào cũng thế, căn phòng của Đỗ Phồn tựa như vừa bị thiêu đốt. Không khí nóng rực khiến cho không gian trở nên quỷ dị, bí bức lạ thường.
Tất cả mọi chuyện ấy đều bắt đầu từ khi vị “thầy giáo” Apollo xuất hiện.
---
Lại là vào một buổi tối, khi Đỗ Phồn đang từ thư viện trở về nhà.
Gần tới giáng sinh, Paris bắt đầu có tuyết. Thời tiết dần trở nên khắc nghiệt với những cơn mưa tuyết diễn ra thường xuyên, cùng những cơn gió như muốn đóng băng bất cứ ai cản trở đường bay của chúng.
Đường phố Paris hôm nay vắng vả lạ thường.
Một mình bước đi dưới làn mưa tuyết, Đỗ Phồn thổi vào đôi bàn tay mình cho bớt lạnh. Cô kéo chiếc mũ len trên đầu xuống dưới vành tai. Trong không gian yên ắng, cô dường như chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng thở, cùng tiếng bước chân của mình.
Bỗng nhiên, phía sau lưng cô vang lên những tiếng bước chân trầm ổn chẳng biết xuất hiện từ đâu ra. Tiếng giày nện xuống đường đầy tuyết, vốn dĩ phát ra những âm thanh rất nhỏ. Nhưng người học nhạc như cô lại đặc biệt mẫn cảm với âm thanh.
“Cộc”
“Cộc”
“Cộc”
Chậm rãi. Đều đặn. Trầm ổn.
“Có lẽ là một người đi đường.” Đỗ Phồn tự trấn an mình như vậy. Cô làm bộ như cần tìm thứ gì trong túi, dừng lại.
Tiếng bước chân cũng dừng lại theo.
Đỗ Phồn hoảng hốt. Cô quay phắt đầu lại phía sau mình.
Một mảng trống khống. Trên nền tuyết còn in rõ dấu giày đàn ông.
Đỗ Phồn hoảng loạn. Cô chạy như bay về phía trước, cố gắng để không nghe thấy những tiếc bước chân dồn dập phía đằng sau.
Tới khúc cua, không kịp xoay người, Đỗ Phồn đâm sầm vào cánh cửa của một cửa hiệu nào đó.
“Tiên đoán số phận”. Mấy chữ viết tay bằng tiếng Anh rơi vào tầm nhìn của cô gái.
Như có ai xui khiến, cô đẩy cửa đi vào bên trong cửa hiệu.
Qua tấm màn che, Đỗ Phồn thấy một đôi tay đưa ra, cùng giọng nói phụ nữ cất lên chậm rãi:
“Muốn xem số phận sao, cô gái?” Giọng nói ẩn chứa ý cười.
“Tôi…Vâng!” Đã vào rồi, thì cứ thử một lần vậy! Đỗ Phồn trả lời.
“Tới đây…Đưa bàn tay của cô cho tôi.”
Chậm rãi bước tới, Đỗ Phồn đặt bàn tay của mình vào đôi tay chìa ra. Cảm giác thô ráp cùng nóng rực từ đôi bàn tay người lạ khiến cô khẽ nhíu mày.
“Chà chà…” Tiếng cười khẽ vang lên.
“Một số phận rắc rối đây…”
“Cô gái… Linh hồn cô mang trong mình…tưởng là của cô…mà hóa ra lại không hoàn toàn thuộc về cô.”
“Linh hồn của cô bị săn đuổi bởi những kẻ quyền uy tối thượng.”
“Hãy chuẩn bị cho tốt, còn rất nhiều điều đang chờ cô phía trước.”
Ba giọng nói vang lên lần lượt. Phía sau tấm rèm, những nữ thần số mệnh Moirai nở nụ cười quỷ dị.
Đỗ Phồn không biết cô đã về nhà như thế nào. Bên tai cô chỉ còn vang lên những lời tiên đoán nửa thực nửa hư ấy…
Đã rất lâu rồi, Đỗ Phồn mới có một giấc ngủ ngon không bị ám ảnh bởi mộng mị. Cô gái nhỏ đâu biết, ác mộng thực sự đang ở phía trước chầu chực ôm cô vào lòng.
---
Trưa hôm sau, Đỗ Phồn bị đánh thức bởi tiếng ồn từ dưới nhà.
“Có lẽ là bác chủ nhà tới.” Mắt nhắm mắt mở, Đỗ Phồn mở cửa định đi xuống lầu.
Đi xuống cầu thang, bước chân đều đặn của cô bỗng hụt một nhịp. Theo quán tính, Đỗ Phồn mất đà lao thẳng về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như có ai đó nắm tay mình kéo lại. Ngay lập tức cô gái nhỏ rơi vào lồng ngực ấm nóng của một ai đó. Mùi hương của nắng gió thoang thoảng xung quanh khiến Đỗ Phồn mơ hồ nhớ tới một hình dáng…
“Em vẫn không cẩn thận như vậy!” Tiếng cười trầm thấp vang lên trong không gian. Đỗ Phồn có thể cảm thấy được khuôn ngực phập phồng theo lời nói của người đó.
Giọng nói quen thuộc ấy…Có lẽ nào…
Ngẩng đầu lên, cô gái nhìn thấy khuôn mặt sắc nét như tạc tượng, mái tóc vàng óng cùng nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi quen thuộc…
“Là…thầy sao?” Cô gái nhỏ ngây ngốc.
Apollo khẽ khép chặt vòng ôm của mình.
“Chào em! Hân hạnh được cùng em…sống – chung – dưới – một – mái – nhà”
Mấy chữ cuối cùng được chàng trai trước mắt chậm rãi cất lên, làm Đỗ Phồn ngẩn người.
Cùng…cùng nhà sao?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
73 chương
137 chương
9 chương
76 chương
9 chương