Công cuộc chiếm đoạt tình yêu của thần mặt trời
Chương 6 : Kết cục một kiếp đau thương
Cung điện Atlantic bỗng nhiên bị một trận dung chuyển dữ dội. Kỳ lạ ở chỗ, vị thần cai quản động đất vốn dĩ chính là thần Biển Poseidon, bởi vậy như những nơi khác dư chấn liên miên, nhưng thủy phủ Atlantic này chưa một lần rung chuyển. Vậy rốt cuộc chuyện gì đã gây trấn động cả lòng đại dương?
Lúc này trong chính điện của thủy cung Atlantic, tình thế đang vô cùng căng thẳng…
“Apollo, cháu không thể làm như vậy. Daphne từ trăm năm trước đã được định sẵn là cô dâu của Orion.” Cây đinh ba* trong tay Poseidon đập mạnh xuống nền. Atlantic lại một lần nữa rung chuyển.
“Cháu chỉ biết rằng cô ấy là hôn thể của cháu. Dù có là bác hay con trai của bác, bất kể ai cướp cô ấy khỏi tay cháu, cháu sẽ san bằng lãnh thổ của kẻ đó.” Apollo lạnh lùng giương cung lên chĩa thẳng về phía Orion.
“Cháu…” Poseidon tức giận không nói nên lời. Từ trước đến nay, Apollo vốn là đứa cháu mà ông yêu quý nhất. Sức mạnh của nó có thể sánh ngang với bậc cha chú như ông và Zues hay Hades, hơn nữa tính cách của thằng bé vô cùng cương trực. Tại sao giờ lại thành kẻ không hiểu lý lẽ như thế này?
Lúc này, Orion tiến lên phía trước. Chàng giơ tay ngăn cha mình lại:
“Cha! Đây là cuộc chiến của con và thần Mặt Trời. Con sẽ không để cho ai cướp đi cô dâu của mình.”
Lời nói còn chưa dứt, một mũi tên ánh sáng đã lao về phía Orion, nhanh như cắt, hoàng tử biển cả dùng kiếm đánh bật mũi tên thần.
“Ai cho phép ngươi nói nàng là cô dâu của ngươi?” Đôi mắt vốn bình lặng của Apollo giờ đây lóe lên ánh lửa giận giữ.
“Ta chỉ nói sự thật.” Orion hất tay về phía Apollo. Ngay lập tức, một làn sóng như mũi dao cắt về phía thần Mặt Trời. Vậy nhưng làn sóng đó nhanh chóng bị đánh bật bởi vầng hào quang ánh sáng quanh người Apollo.
Đáy biển Atlantis như rúng động. Những làn sóng và những quả cầu ánh sáng lao vào nhau, như muốn san bằng của nơi này.
Apollo như mất đi lý trí, hai tay chàng hướng lên mặt biển . Trong phút chốc, cả Poseidon và Orion đều hoảng hốt.
“Dừng lại Apollo! Ngươi không thể kéo mặt trời xuống biển này được!” Poseidon quát lên giận dữ.
“Không được. Nếu ngươi kéo mặt trời xuống đây, những người trần gian sẽ đều chết hết dưới sức nóng của nó. Ngươi điên rồi sao Apollo?” Orion cũng hoảng loạn.
Đôi mắt Apollo hướng về phía nàng Daphne đang nép phía sau Orion. Trông vị thần Mặt Trời giờ đây giống như một kẻ khát máu. Đôi mắt chàng cuộn lên giông tố, nhưng chàng vẫn bình thản cất tiếng:
“Sinh linh trần gian không liên quan tới ta. Các ngươi sống chết thế nào cũng không liên quan tới ta. Ta chỉ cần nàng.” Ánh mắt Apollo như xuyên thấu qua người Daphne, khiến nàng cảm thấy một trận nóng bỏng.
Bỗng nhiên Daphne cảm thấy mình bị một làn sóng dội ra xa. Orion đã đẩy nàng đi?
“Trốn đi Daphne! Trốn thoát khỏi hẳn! Hắn mất lý trí rồi.” Orion hét lên, càng đẩy Daphne ra xa.
“Trốn đi! Rồi ta sẽ đi tìm nàng!” Những lời quả quyết cuối cùng của Orion vang đến bên tai Daphne. Nàng mím môi, gật đầu. Nàng quay lưng, huýt sáo gọi chú kỳ lân. Khi kỳ lân cất cánh rời khỏi đáy biển, cũng là lúc Daphne nghe thấy tiếng đổ rầm trong cung điện Atlantic.
“Orion, ta tin chàng, ta tin chàng!” Nước mắt chảy dài trên gò má Daphne. Nàng tự nhủ với lòng mình như vậy. Orion sẽ không bao giờ nói dối nàng. Nhất định chàng sẽ sống sót! Nhất định chàng sẽ tìm thấy nàng! Nhất định! Nhất định!
“Bay nhanh lên! Nhanh lên kỳ lân! Hãy giúp ta trốn thoát khỏi kẻ cuồng nộ kia!” Bàn tay Daphne run rẩy khi bất giác nhớ đến ánh mắt rực lửa của Apollo. Nếu bị bắt lại….Daphne không dám nghĩ đến điều xấu nhất xảy ra ấy.
Kỳ Lân lao như bay, thoáng chốc đã đưa Daphne đã rời khỏi đáy biển. Khi nó vừa đặt chân đến một hòn đảo, lập tức một quả cầu lửa bay tới, hất văng con vật ra. Daphne mất đi kỳ lân, nàng ngã sóng xoài trên mặt đất.
Trước mắt Daphne là một quầng sáng đỏ rực cùng sức nóng dồn dập ập tới. Nàng lấy tay che mắt để nhìn cho rõ. Từ trong luồng sáng, Apollo hiện ra. Trên tay chàng còn cầm một cây cung dính máu. Vầng hào quang của chàng chói lòa hơn bao giờ hết.
Chậm rãi bước tới phía Daphne, Apollo mỉm cười. Nụ cười trên đôi môi đỏ rực của chàng càng thêm dọa người. Daphne kinh hãi lùi về phía sau. Toàn thân nàng run rẩy.
“Sao rồi vị hôn thê của ta? Nàng còn định trông chờ tên hoàng tử đó tới cứu nàng sao?”
“Ta nói cho nàng nghe: Ta đã giết chết hắn rồi. Mũi tên ánh sáng của ta đã đâm xuyên qua hắn. Nàng nhìn xem. Nơi này vẫn còn dính máu của hắn…” Apollo cúi người nhìn vào mắt Daphne. Nụ cười của chàng càng thêm sâu. Chàng giơ mũi tên lên trước mặt nàng tiên nữ. Một giọt máu trên đầu mũi tên nhỏ xuống má Daphne.
Trong giây phút đó, Daphne cảm thấy trái tim mình ngưng đập.
“Chàng chết rồi sao?”
“Orion chết rồi sao?”
“Chàng chết rồi…Chết rồi…”
Daphne như người mất hồn. Miệng nàng nói đi nói lại những lời ấy.
“Chàng chết rồi. Chính ngươi! Chính ngươi đã giết chàng!” Daphne căm phẫn nhìn Apollo, nàng hét lên trong tuyệt vọng.
Ném mũi tên dính đầy máu tươi xuống đất. Apollo gằn từng tiếng:
“Ta đã nói, nếu nàng không vui vẻ làm vợ ta, thì ta sẽ lấy xác tên Orion đó là quà tân hôn cho nàng.”
“Không! Không!” Daphne như người mất hết lý trí. Nàng rút chiếc gài tóc từ trên đầu, đâm phía đầu nhọn về phía Apoll. Ngay lập tức, chiếc gài tóc bị đánh bật bởi hào quang của vị thần Mặt Trời.
Hất tay Apollo khỏi bờ vai mình, Daphne quay người chạy thục mạng. Nàng chạy về phía khu rừng trước mặt. Hơi nóng hầm hầm sau lưng cho nàng biết thần Mặt Trời đang đuổi theo nàng.
Daphne cắm đầu chạy. Nàng chỉ biết nàng phải chạy thoát khỏi kẻ điên cuồng sau lưng, và rồi người đó sẽ tới đón nàng, Orion sẽ tới đón nàng…
Bỗng nhiên, Daphne cảm thấy những rễ cây ở dưới đất dường như đang di chuyển. Rễ cây cuốn lấy chân nàng, kéo nàng ngã quỵ trên mặt đất.
Trước mắt Daphne, nữ thần Săn Bắn Artemis hiện ra. Ánh mắt nàng ta cháy lên sự thù hận cùng ghen tuông.
“Chỉ tại ngươi, chỉ tại ngươi mà chàng chết.Tất cả là tại ngươi!” Artemis run run chỉ tay về phía Daphne.
Nỗi đau đớn khi chứng kiến cung điện Atlantis đổ vỡ, cùng hình ảnh Orion nằm gục trong vòng tay Thần Biển Poseidon khiến nữ thần Săn Bắn trở nên điên cuồng. Tất cả là tại người đàn bà đó. Nếu nàng ta không trốn khỏi Apollo, thì anh trai cũng sẽ không phẫn nỗ tới mức giết chết Orion của nàng. Nàng phải trải thù!
Sự ghen tuông cùng suy nghĩ trả thù dấy lên trong đầu khiến Artemis trở nên điên cuồng. Trong người nàng chảy chung dòng máu với Apollo. Bởi vậy trong tình yêu, nàng cũng là kẻ cố chấp và cực đoan vô cùng.
Rút mũi tên bạc phía sau lưng, Artemis giương cung nhắm thẳng về phía Daphne đang bị trói ở gốc cây trước mặt. Mũi tên xé gió lao thẳng tới trái tim của Daphne, nhưng chưa kịp chạm tới da thịt nàng thì đã bị một luồng ánh sáng đánh chệch hướng, cắm phập vào thân cây ngay cạnh Daphne.
“Anh!” Artemis hét lên.
“Ai cho em làm vậy với cô dâu của anh?” Giọng của Apollo chứa đầy giận dữ
“Cô ta là tai họa!” Nữ thần Săn Bắn nghiến răng.
Trong lúc hai anh em đang đối đầu, Daphne nhanh chóng rút mũi tên từ phía thân cây ra.
Nàng nhớ tới hình ảnh mũi tên rớm máu của Orion mà Apollo chìa cho nàng. Nàng nhớ tới lời nói bi phẫn của Artemis.
“Chàng chết rồi…Thật sao…”
Daphne như chìm trong tuyệt vọng.
Cuộc đời nàng đã từng rất buồn tẻ. Xuất thân tầm thường, không mang trong mình sức mạnh vượt trội nào, Daphne đã sống vô danh trong suốt mấy trăm năm qua. Cho tới khi linh hồn của nàng sắp bị Hades nắm lấy trong lần rắn cắn đó, thì chàng xuất hiện. Orion là tia sáng duy nhất của Daphne, là mộng tưởng bao đêm, là ao ước cả đời của nàng. Daphne yêu chàng…yêu bằng tất cả lòng nhiệt thành của một thiếu nữ.
Và giờ…thì chàng chết rồi…Trái tim nàng cũng tan nát theo…Nàng sẽ phải làm vợ của kẻ đã giết chết người mình yêu ư?
Không bao giờ!
Daphne hướng mũi tên bạc về phía lưng. Ngay lập tức, mũi tên ghim mạnh vào vết xăm hình nguyệt quế trên lưng nàng – dấu vết mà Poseidon đã đánh dấu hôn ước của nàng và Orion.
Máu từ vết thương chảy dọc theo lưng nàng tiên nữ. Mùi máu lan tỏa trong không khí, đánh động đến hai vị thần còn đang tranh cãi.
Apollo hoảng hốt quay đầu lại. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ,chàng gào lên đau đớn rồi lao về phía Daphne.
Kỳ lạ thay, máu của Daphne chảy tới đâu, thân thể nàng biến thành thân cây tới đó.
Đôi môi đã nhợt nhạt vì mất máu của Daphne mỉm cười. Nàng nhìn vào đôi mắt đang ánh lên sự đau đớn của Apollo, yếu ớt nói:
“Thần Mặt Trời, kiếp này ta không bao giờ làm vợ ngươi. Cả kiếp sau, kiếp sau nữa cũng vậy. Dù ngươi có xuống âm phủ đòi lại linh hồn ta từ Hades, hay ép buộc các nữ thần Moirai buộc sợi dây số mệnh của ta và ngươi lại với nhau, thì mãi mãi…ta cũng sẽ không bao giờ yêu ngươi.”
“Đừng nói nữa!” Apollo hét lên như một con thú bị thương.
“Ta lấy danh nghĩa con gái thần sông thành Athen…nguyền rủa ngươi…không bao giờ có được tình yêu…của…Daphne này.” Câu nói dứt cũng là khi Daphne hoàn toàn hóa thành một cây nguyệt quế.
Apollo ngã quỵ xuống. Đôi tay chàng vẫn ôm chặt thân cây không rời. Nỗi đau đớn hằn lên ánh mắt của vị thần quyền uy. Chàng quỳ ở đó. Phía sau là nữ thần Săn Bắn Artemis vẫn đang sững sờ…
Không biết cho tới bao lâu sau, Apollo mới từ từ đứng dậy. Chàng ngắt từng cành nguyệt quế, nhẹ nhàng như lúc chạm lên da thịt của người con gái chàng yêu vậy. Đôi bàn tay khéo léo của Apollo đan từng cành nguyệt quế thành một vòng. Đôi môi chàng hôn nhẹ vào chiếc vòng nguyệt quế ấy, rồi đặt nó cẩn thận lên đầu của mình.
Apollo lại ôm lấy thân cây lần nữa, chàng nói như thì thầm:
“Cho dù nàng có là thứ gì, thì nàng vẫn mãi mãi phải ở bên cạnh ta, Daphne!”
Tới khi đó, chàng mới quay lại Artemis phía sau:
“Em gái, Orion chưa chết! Mũi tên của ta chưa xuyên qua tim của hắn. Và ta có một món quà muốn tặng cho em.”
Kéo tay Artemis về phía bờ biển, Apollo kéo một thứ gì đó từ đáy biển lên. Đứng từ bờ biển, nhìn ra xa chỉ thấy đó là một chấm đen mờ mờ không rõ.
“Artemis. Đã lâu rồi ta và em chưa thi bắn cung.”
“Anh! Anh có ý gì?” Sau những mất mát vừa rồi, vẻ bình tĩnh tới lạnh lẽo trên gương mặt của Apollo làm cho Artemis hoảng sợ.
“Nhìn ra xa đi Artemis, nếu em bắn trúng chấm đen ngoài kia, ta sẽ tha mạng cho Orion và tác thành cho hai đứa.”
Artemis như không tin vào tai mình:
“Anh nói thật sao?”
“Ta có lừa em bao giờ chưa?”
Nghe lời khẳng định của Apollo, Artemis vui mừng nắm lấy mũi tên bạc trong tay, giương về phía chấm đen xa xa. Tài bắn cung của nữ thần Săn Bắn, ngoài anh trai Apollo của nàng, liệu có mấy ai bì được. Mũi tên bay về phía xa, biến mất.
Nhưng ngay sau đó, từ phía chấm đen ngoài mặt biển, một luồng sáng xanh chói lọi tỏa ra.
Chấm đen mà Apollo dùng làm đích thách đấu cho mũi tên của Artemis, lại chính là Orion.
Từ phía luồng sáng xanh rực rỡ ấy, linh hồn của Orion bay lên không trung…rồi từ từ…tan biến…
Artemis vỡ òa, sóng xoài trên mặt đất, gào khóc trong đau đớn.
“Đó là để bảo vệ cho trinh tiết* của em, và trả thù cho sự mất mát đau đớn của ta.”
Apollo quay lưng, từ từ biến mất. Vầng hào quang của chàng nhạt nhòa đi trong ánh sáng.
Cho tới khi vầng hào quang ấy tan đi, văng vẳng trong không gian vẫn là tiếng nói bi thương của vị thần Mặt Trời:
“Daphne…Ta sẽ đi tìm nàng!”
---
Từ đó về sau, vòng nguyệt quế luôn là thứ Apollo đeo trên trán và trở thành loài cây được dùng để cúng tế cho Apollo.
Và cho tới thế kỷ XXI này, vị thần si tình ấy vẫn không ngừng tìm kiếm...tìm kiếm cô dâu của mình!
---
Chú thích:
- Đinh ba: Đinh ba hay còn gọi là ba chĩa là một loại vũ khí lạnh thời cổ có hình dáng dài giống cây giáo nhưng bao gồm 3 lưỡi nhọn hướng về phía trước (có thể ở đầu lưỡi có mấu quặt ngược lại giống như mũi tên), cấu trúc của đinh ba theo nguyên tắc đối xứng. Cây đinh ba trong văn hóa gắn liền với hình tượng của Vua Thủy tề hoặc thần biển Poisedon, theo đó cây đinh ba này là một vũ khí lợi hại có thể bắn ra luồng sét cực mạnh
- Trinh tiết: Artemis là trinh nữ, là nữ thần tượng trưng cho săn bắn và trinh tiết.
Vừa trải qua một cuộc tình đau khổ với tiên nữ Daphne và để bảo vệ cho sự trong trắng vĩnh hằng của nữ thần, Apollo thách nữ thần bắn trúng một vật trôi nổi trên biển. Không do dự, Artemis liền giương cung lên và bắn những mũi tên tuyệt đích. Nhưng oái ăm thay, vật mà nữ thần bắn trúng chính là cái đầu của Orion. Thần Zeus sau đó đã biến Orion thành 1 chòm sao trên bầu trời.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
112 chương
8 chương
505 chương
20 chương