Tối hôm đó, Apollo không về. Không có những cái ôm siết chặt của vị Thần Mặt Trời, Daphne cảm thấy dễ thở hơn biết nhường nào. Nằm co mình trên chiếc giường làm từ gỗ bạch đàn to lớn, Daphne nghĩ đến lời đe doại của Apollo lúc ban sáng. “Là Orion con trai thần Poseidon sao?” “Chỉ là một Á thần, Nàng không sợ ta giết hắn sao?” “Ta cho nàng hai lựa chọn: một là chấp nhận một hôn lễ linh đình và vui vẻ làm vợ ta. Hai là ta sẽ tặng nàng xác của Orion làm quà tân hôn của chúng ta.” “Daphne, ta yêu nàng. Đó là sự thật nàng không thể chối cãi. Và nàng đừng thách thức ta, bởi lòng kiên nhẫn của Apollo này cũng có giới hạn thôi.” Tiếng nói lạnh lùng của Apollo cứ văng vẳng bên tai Daphne, dội vào tim nàng những cơn song sợ hãi. Không! Nàng không thể để Apollo làm hại người đó. Nàng lại càng không muốn lấy vị thần lãnh khốc mà nàng không có chút tình cảm nào cả. “Nếu ta còn ở đây, cả Orion và ta sẽ không thể yên lành.” Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu Daphne. Bất chấp nỗi sợ Apollo vẫn thường trức trong tim nàng, Daphne đưa ra một quyết định liều lĩnh: BỎ TRỐN. Nghĩ là làm, Daphne liền biến thành một bông hoa nguyệt quế, nương theo làn gió, bay tới khu vườn thần trên đỉnh Olympus. Vườn thần Olympus vẫn luôn sáng rực rỡ, bất kể là ban đêm hay ban ngày. Đây là nơi duy nhất trên đỉnh Olympus luôn tràn ngập trong ánh mặt trời. Đó cũng là đặc ân của Thần Mặt Trời Apollo dành cho mảnh đất của em gái mình là nữ thần Artemis – Thần Săn Bắn. Nhanh chóng bay vào khu rừng ngút ngàn, Daphne rảo mắt tìm kiếm thứ có thể đưa nàng xuống trần gian. Tầm mắt nàng dừng lại ở một con kỳ lân* với cái bờm trắng mượt mà cùng chiếc sừng nhọn óng ánh. Con vật hiền lành đang thảnh thơi ăn cỏ, đôi cánh trắng như thiên thần của nó dù đang khép lại nhưng vẫn tỏa ra vầng hào quang ánh bạc rực rỡ. Kỳ lân là sinh vật quý trên đỉnh Olympus. Nó đẹp và hiền lành hơn bất kỳ loài vật nào trên thế gian này. Đôi cánh của nó có thể bay nhanh hơn cả chiếc giày thần của vị thần đưa thư Hermes*. Vầng hào quang ánh bạc có thể giúp nó đi tới bất cứ nơi nào, dù đó là đỉnh Olympus của Zues, là biển cả của Poseidon hay là cả trần gian. Nhìn thấy con vật ấy ngay trước tầm mắt mình, Daphne cảm thấy bản thân ít ra vẫn còn chút may mắn, xem ra các nữ thần Moirai * vẫn chưa bỏ rơi nàng. Nhẹ nhàng bước tới trước mắt chú kỳ lân, Daphne lấy tay xoa nhẹ đầu nó. Con vật cảm nhận được sự trìu mến từ nàng, nó cúi đầu xuống hơn nữa để hưởng thụ những cái vuốt ve. Daphne vỗ về con vật, rồi từ từ ngồi lên lưng nó. Nàng ghé vào tai con kỳ lân, cất lời dịu dàng: “Kỳ Lân, xin hãy nể tình ta là tiên nữ của nữ thần Artemis – chủ nhân của khu vườn người sống – và đưa ta tới bên chàng Orion, con trai của thần Poseidon ở dưới lòng đại dương sâu thẳm kia được không?” Con vật như thấu hiểu lời nói của Daphne, nó hí lên hai tiếng. Hai chân trước đạp trên mặt đất lấy đà. Đôi cánh vốn khép của nó sải rộng, hào quang màu bạc tỏa ra càng rực rỡ. Nhanh hơn một làn gió, con vật chở nàng Daphne trên lưng bay lên rồi biến mất sau những làn mây dày đặc trên đỉnh Olympus. --- Apollo vội vã trở về khi người hầu cận của chàng báo tin không tìm thấy nàng Daphne. Cốc trà làm từ cẩm thạch trong tay chàng trong nháy mắt vỡ vụn. Olympus rộng lớn, nhưng không phải là nơi có thể dễ dàng đi lạc, vì bất cứ thần điện nào cũng có người canh gác và cai quản. Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra: Vị hôn thê của Thần Mặt Trời bỏ trốn! Trong nháy mắt, Olympus vốn đang yên bình giờ đây như nổi giông tố. Ánh nắng mặt trời trở nên chói chang vô cùng, như muốn thiêu đốt tất cả dưới sức nóng của nó. Đó chính là cơn cuồng nộ của Apollo mà cả đỉnh Olympus đang phải gánh chịu. Bỏ ngoài tai những lời khuyên từ Zues, Apollo lật tung từng thần điện của các vị thần để tìm kiếm vị hôn thê của mình. Chưa bao giờ người ta thấy Thần Mặt Trời cuồng nộ tới vậy. Kể cả khi đi chinh chiến, khuôn mặt của chàng dù có bị vấy máu kẻ thù, thì trên đó vẫn là một biểu cảm lạnh băng. Còn giờ đây, Apollo đã bị mũi tên si tình của Eros hại tới mất đi lý trí. Biểu hiện của Apollo kinh động tới em gái Artemis. Nàng vội tới can ngăn anh trai của mình. “Anh! Em biết anh lo cho Daphne, nhưng anh cũng không thể làm náo động cả Olympus này vì một cô gái như vậy được.” Artemis khẩn thiết giang tay ngăn anh mình đi tới một thần điện khác để tìm kiếm. “Vị hôn thê của ta mất tích. Nếu em giỏi thì mang cô ấy về bên ta. Còn nếu không thể thì mau tránh ra.” Đôi mắt Apollo rực cháy lửa giận. Vầng hào quang của chàng giờ đây trở nên đỏ rực đầy giận dữ. “Anh…” Artemis còn chưa kịp nói dứt câu, thì một cận vệ của nàng đã chạy vào phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai an hem. “Thưa nữ thần Artemis, trong khu vườn thần vừa báo tới là bị mất một con kỳ lân ạ.” “Kỳ lân?” Artemis quay phắt lại. Ai lại muốn lấy cắp con vật bay nhanh nhất trên đỉnh Olympus này chứ? “Là nàng ấy.” Giọng của Apollo lạnh dần. “Daphne? Nhưng cô ấy muốn đi đâu chứ?” Artemis vẫn chưa nhận ra. “Đi tìm tên Á Thần chết tiệt đó. Orion – con trai của Poseidon.” Apollo nghiến rang. Tay chàng nắm chặt. Giờ đây cơn nóng giận có thể khiến chàng lao xuống biển và giết chết ngay kẻ tình địch ấy. “Anh nói chàng Orion? Tại sao cô ấy lại đi tìm Orion?” “Em biết hắn?” “Chàng là người em yêu.” Artemis nhìn thẳng vào mắt anh trai và thú nhận. Nàng đã phải lòng Orion ngay từ lần đầu được chứng kiến tài bắn cung của chàng. Nếu nàng không nói cho anh trai biết, Orion có thể chết trong cơn cuồng nộ của Apollo bất cứ lúc nào. “Vậy thì em nên quản giáo người đàn ông của mình cho tốt.” Apollo phất tay bỏ đi. Lấy cỗ xe ngựa của mình, chàng hướng về phía biển cả sâu thẳm – nơi ngự trị của thần biển Poseidon, cũng là nơi mà vị hôn thê Daphne của chàng đang lẩn trốn cùng tên người tình. “Daphne, ta đã nói với nàng rằng sức chịu đựng của ta cũng có giới hạn, nàng lại dám qua mặt ta sao?” Quất dây cương thật mạnh, Apollo lao như bay khỏi đỉnh Olympus. Theo sau chàng, nữ thần Artmeis cũng vội vàng đi về phía biển. Nàng đã lờ mờ nhận ra mối quan hệ giữa Daphne với Orion. Nếu nàng không đi, chỉ sợ lần này tính mạng Orion – người mà nàng yêu đơn phương bấy lâu – e rằng khó giữ. Vậy là, quyết định bồng bột của nàng tiên nữ Daphne đã gây sóng gió trên đỉnh Olympus, và là nguồn cơn của mọi bi kịch dai dẳng theo đuổi nàng tới tận những kiếp sau này. --- Chú giải: - Kỳ lân: Kỳ lân trong văn hóa châu Âu, là một sinh vật thần thoại, với hình dáng phổ biến được biết đến như là con ngựa trắng có một sừng trên trán hoặc có thể có 2 cánh. - Hermes: Người đưa tin của các thần; thần thương nghiệp và trộm cắp. Biểu tượng: y hiệu (quyền trượng có hai con rắn quấn nhau), mũ và đôi dép có cánh, cò và rùa (thần từng dùng mai rùa để chế tạo ra đàn lia). Con trai của Zeus và tiên nữ Maia. Anh em cùng cha khác mẹ với Apollo. - Các nữ thần Moirai: Ba nữ thần cai quản số mệnh của mọi cõi.